Ngày cưới, tôi mặc áo vest đen, cài hoa trắng trên ngực trái, tay cầm chìa khóa Porsche bước xuống xe trong ánh nhìn sửng sốt của cả làng. Gia đình em – những người từng chê tôi nghèo, từng cấm em yêu trai dân tộc thiểu số – giờ đây chỉ còn biết câm lặng. Nhưng họ đâu biết, đằng sau ánh hào quang hôm nay là một hành trình đầy nước mắt, máu và cả những đêm tôi muốn từ bỏ tất cả… Tôi là Khánh, sinh ra ở một bản nhỏ heo hút gần biên giới Việt – Trung, thuộc huyện Trùng Khánh, tỉnh Cao Bằng. Cái nơi mà nếu bạn không có xe máy, thì đi bộ ra đến chợ huyện mất gần nửa ngày trời. Nhà tôi có 5 người: bố mẹ, tôi, và hai em gái. Cả nhà sống bằng nương rẫy, quanh năm chỉ biết đến ngô, sắn, rau rừng và những đồng tiền ít ỏi từ việc mẹ tôi gùi hàng thuê ra chợ. Tôi học giỏi từ bé, được mệnh danh là “cậu bé vàng của bản”. Bằng sự nỗ lực và một suất học bổng toàn phần, tôi xuống Hà Nội học đại học ngành công nghệ sinh học. Đó là lần đầu tôi rời bản, xuống thành phố lớn. Ngỡ ngàng, sợ hãi, và khô...