Sau đêm m/ặn n/ồng, vị đại gia để lại cho cô sinh viên ngh/èo một tỷ rồi biệt tích, 7 năm sau cô mới biết tại sao mình có giá như vậy......
Đêm đó mưa như trút. Hà Nội tháng Mười Hai lạnh ngắt như kim
châm vào da thịt. Hương – cô sinh viên năm hai ngành Sư phạm – ngồi co ro bên
cửa sổ phòng trọ cũ kỹ. Điện đã cắt vì chưa đóng tiền, điện thoại bị tịch thu
làm tin nợ, và mẹ cô đang nằm viện ở quê với cái đơn thuốc gần 60 triệu. Hương
cắn môi đến bật máu, tay run rẩy lần lại dòng tin nhắn được bạn cùng phòng gửi
tới:
“Khách có tiền, muốn gặp gấp, chỉ ăn tối, trả 1 triệu. Cần thì t đi cùng.”
Một triệu… chỉ là ăn tối? Hương tự hỏi.
Nhưng cuộc sống đôi khi chẳng cho ta quyền nghi ngờ.
Bữa tối trôi qua trong lặng lẽ. Ông ta không hỏi gì nhiều, chỉ nhìn Hương như thể đã biết rõ từng góc khuất trong tâm hồn cô. Đến ly rượu cuối cùng, ông đột ngột hỏi:
– Nếu anh đưa cho em một tỷ, em có dám đi với anh đêm nay không?
Hương giật mình. Một tỷ? Cô bật cười –
một phản xạ tự nhiên khi đứng trước điều quá sức tưởng tượng. Nhưng rồi cô im
lặng. Mẹ cô vẫn nằm đó, trên giường bệnh. Tiền viện phí vẫn treo lơ lửng như
lưỡi dao sắc.
– Chỉ một đêm? – Cô hỏi.
– Một đêm. Không ràng buộc. Không điều
kiện. Sáng mai, anh biến mất khỏi cuộc đời em.
Cô gật đầu.
Sáng hôm sau, cô tỉnh dậy trong căn hộ cao cấp bậc nhất thành phố. Bên cạnh là
một vali nhỏ, không lời nhắn, không số điện thoại, chỉ có… đúng một tỷ tiền
mặt. Gã đàn ông biến mất như chưa từng tồn tại.
Hương quay về. Trả hết nợ. Chuyển mẹ lên
bệnh viện lớn. Cô vẫn tiếp tục đi học, không kể chuyện với ai – kể cả bạn thân
nhất. Tất cả chỉ như một giấc mộng – đáng xấu hổ nhưng cứu cánh.
7 năm trôi qua.
Hương giờ là giáo viên Văn, xinh đẹp, dịu dàng,
được học sinh yêu quý. Cô có chồng sắp cưới – Tuấn, là bác sĩ ngoại khoa. Cuộc
sống tưởng như viên mãn. Cho đến một ngày, một phong bì không đề tên xuất hiện
trong hòm thư trường cô dạy. Trong đó chỉ có một bức ảnh cũ: cô trong đêm mưa,
bước vào khách sạn Metropole. Và một dòng chữ viết tay:
“Cô nghĩ vì sao mình lại đáng giá
một tỷ?”
Lần đầu tiên sau ngần ấy năm, Hương thấy
tim mình lạnh buốt. Bức ảnh là thật. Đêm đó là thật. Nhưng ai biết? Và tại sao?
Một người từng biến mất như chưa từng tồn tại – nay lại đánh động vào ký ức cô
tưởng chừng đã chôn vùi?
Cô không nói với Tuấn. Cũng không báo
công an. Cô chỉ âm thầm quay lại Metropole – như bị một bàn tay vô hình kéo về
quá khứ.
Lễ tân không còn ai nhận ra cô. Hương đi
lên tầng bar, nhìn quanh – tất cả dường như không thay đổi, nhưng mọi thứ đã
khác. Trên bàn bar, một ly rượu vang đỏ đã được chuẩn bị sẵn – như thể có ai đó
biết cô sẽ đến.
Một giọng nói vang lên sau lưng:
– Em vẫn thích rượu vang Chile như ngày
đó nhỉ?
Hương quay phắt lại.
Gã đàn ông năm xưa. Già hơn, tóc bạc hơn,
nhưng ánh mắt vẫn như xưa – sâu, u buồn và lạnh lẽo.
– Tại sao? – Cô chỉ hỏi đúng một câu.
Ông ta không trả lời. Chỉ rút ra một
phong bì, đặt lên bàn, rồi rời đi.
Hương mở ra. Trong đó là một bản xét nghiệm ADN.
Kết luận: Trần Minh Khang – cha ruột của
đối tượng Trần Hương.
Cô đứng chết lặng.
Hương cầm tờ xét nghiệm ADN, bước ra khỏi
khách sạn mà lòng như hóa đá. Mỗi bước chân như dẫm lên gai nhọn. Đầu óc quay
cuồng. “Trần Minh Khang – cha ruột của đối tượng Trần Hương.” Từng chữ như cứa
vào tim.
Cô về nhà, cất bức ảnh và bản xét nghiệm
vào ngăn kéo, khóa lại. Đêm đó, cô không ngủ. Chỉ ngồi nhìn trân trân vào
khoảng tối trước mặt – nơi ánh đèn đường không chạm tới.
Cô nhớ mẹ.
Ngày hôm sau, Hương bắt xe về quê. Người
mẹ già giờ đã yếu hơn xưa nhiều, tóc bạc gần hết, ngồi xếp lá thuốc nam dưới
hiên nhà.
– Mẹ, con muốn hỏi một chuyện… nghiêm
túc.
Mẹ cô nhìn lên, thấy trong mắt con gái
một điều gì đó vừa lạ lẫm, vừa đau đớn.
– Mẹ… có từng giấu con chuyện gì không?
Về… bố con?
Bà ngẩn ra một lúc, đôi mắt thoáng rung lên.
– Sao con hỏi vậy?
– Vì con biết rồi. Con gặp ông ấy. Trần
Minh Khang.
Gió thổi qua hàng cau, xào xạc. Một lúc
lâu sau, mẹ Hương mới nói, giọng nghèn nghẹn.
– Bố con… là người Hà Nội. Giàu có, có
gia đình rồi. Mẹ gặp ông ấy khi lên làm giúp việc cho một biệt thự ở Tây Hồ.
Dại dột… rồi con ra đời. Ông ấy không nhận, chỉ gửi tiền về mấy lần đầu, sau đó
mất hút. Mẹ sợ con lớn lên biết được sẽ tủi nhục nên giấu nhẹm đi. Mẹ không
ngờ… ông ta lại…
Bà bật khóc.
– Một tỷ! Ông ta mua lại sự tồn tại của
chính đứa con gái ruột mình với giá một tỷ! Trời ơi, nghiệp gì con phải gánh
thế này…
Hương nắm chặt tay mẹ. Tim cô đập liên
hồi, nhưng cô không khóc.
Cô quay lại Hà Nội, hẹn gặp ông Khang một
lần nữa. Họ gặp nhau trong một quán café nhỏ, không ai để ý đến họ – hai kẻ xa
lạ giữa phố thị đông đúc.
– Vì sao? – Cô hỏi, lần này không ngập
ngừng.
– Vì tôi muốn biết liệu… con gái tôi sẽ chọn điều gì khi bị dồn
đến đường cùng.
Ông ngẩng đầu nhìn cô – ánh mắt ấy không
còn kiêu bạc, mà chỉ còn nỗi dằn vặt.
– Tôi biết em là con tôi từ khi em mới
vào đại học. Tôi thuê người theo dõi em, thấy em sống nghèo khổ, chăm chỉ,
lương thiện. Nhưng tôi cũng biết… tôi không có tư cách làm cha em. Tôi đã bỏ
rơi em và mẹ em từ khi em còn chưa kịp chào đời.
– Thế tại sao ông lại…
– Tôi… ngu ngốc. Tôi không biết cách
chuộc lỗi. Tôi nghĩ… nếu tôi đưa tiền cho em như một người xa lạ, không tên
không tuổi, chỉ đổi lấy một đêm, em sẽ không bao giờ phải gắn mình với một
“người cha tồi”. Em sẽ có tiền, có cơ hội, mà không bị mang tiếng là “con riêng
được bố nuôi”.
Hương bật cười – một tiếng cười nghẹn
ngào.
– Vậy ra ông cho rằng làm nhục tôi như
thế là cách tốt nhất để “giúp đỡ” à?
Ông Khang cúi đầu.
– Tôi sai rồi. Sau đêm đó, tôi bỏ đi nước
ngoài. Nhưng tôi luôn theo dõi em. Đến khi em chuẩn bị cưới, tôi sợ quá khứ sẽ
đổ sập bất cứ lúc nào… nên gửi bức ảnh. Tôi chỉ muốn em biết sự thật, trước khi
sống một cuộc đời với ai đó.
– Không phải vì tôi, ông làm vậy vì chính
ông. Vì ông sợ sống trong câm lặng, sợ chết mà không chuộc được lỗi.
Ông không phản bác.
Hương trở về, vật lộn với nỗi ám ảnh ấy
từng ngày. Cô hoang mang, giận dữ, xấu hổ và chán ghét bản thân. Nhưng điều
khiến cô đau nhất… là nói sự thật với Tuấn.
Vài tuần sau, cô thú nhận tất cả.
Tuấn lặng im rất lâu. Anh không nói một
lời. Chỉ rót nước, ngồi bên cửa sổ.
– Em… bị dồn đến bước đường cùng. Em
không bao giờ định giấu anh mãi. Chỉ là… em cũng mới biết ông ấy là cha em. –
Hương nói, mắt đỏ hoe.
Tuấn khẽ gật.
– Anh cần thời gian. Không phải vì em
“bán thân”, mà vì em đã giấu anh điều em đang chịu đựng. Anh yêu em vì em dũng
cảm, chân thật, nhưng anh không thể là nơi để em chạy trốn khỏi quá khứ.
– Em không chạy trốn. Em đang học cách
tha thứ cho nó.
Cuối cùng, Tuấn dời hôn lễ. Họ không chia
tay, nhưng cũng không vội vàng kết hôn.
Hương xin nghỉ phép dài hạn, về quê sống
cùng mẹ. Mỗi sáng, cô pha trà, đọc sách, tập viết lại ký ức cũ dưới dạng truyện
ngắn. Mỗi tối, cô đi dạy trẻ nghèo trong làng – những đứa trẻ cũng lớn lên
trong thiếu thốn và im lặng như cô từng.
Một năm sau, ông Khang qua đời vì ung thư tuyến tụy. Di chúc ông
để lại cho Hương toàn bộ tài sản – gần 60 tỷ. Cô từ chối.
Cô chỉ nhận lại… bức thư ông viết tay gửi
cho cô trước khi mất:
“Bố không mong con tha thứ. Bố chỉ mong con sống thanh thản. Một
tỷ năm ấy, không phải là cái giá cho con – mà là cái giá của bố phải trả để học
làm người, trong khoảnh khắc cuối cùng còn cơ hội.
Nếu được lựa chọn lại,
bố sẽ chọn làm cha – chứ không phải là kẻ giao dịch.
Tạm biệt, con gái của
bố.”
Sau tất cả, Hương vẫn chọn trở lại với
nghề giáo. Cô không giàu, nhưng thanh thản. Cô viết truyện ngắn, lấy bút danh
“Minh Hương” – ghép từ tên cô và người đàn ông đã lặng lẽ đánh mất tất cả để
tìm lại chút nhân tính cuối đời.
Một đêm mưa, có người hỏi cô:
– Nếu quay lại thời điểm ấy, cô có chọn khác không?
Hương cười, nhẹ như khói:
– Không. Bởi vì chính từ nỗi nhục ấy… tôi đã học cách làm người.
