Cô gái đi ô tô đi làm, bất ngờ bị đồng nghiệp gán cho mác ‘bó/ng hồ/ng của đ/ại g/ia’, cô đáp trả một câu khiến cả công ty cho/áng vá/ng
Cô gái đi ô tô đi làm, bất ngờ bị đồng nghiệp gán cho mác ‘bó/ng hồ/ng của đ/ại g/ia’, cô đáp trả một câu khiến cả công ty cho/áng vá/ng…Sáng thứ Hai đầu tuần, Minh Anh thong thả lái chiếc xe Kia Morning cũ tới công ty. Cô vừa mua lại chiếc xe này từ một người quen, dù nó đã xỉn màu và hơi ọp ẹp nhưng vẫn là tài sản đáng quý với cô sau bốn năm đi làm, chắt bóp từng đồng.
Nhưng ngay khi cô vừa
đỗ xe trước sảnh, bước vào thang máy, những ánh mắt tò mò đã bắt đầu hướng tới.
Mấy chị đồng nghiệp thì thầm:
– Thấy chưa, tự dưng
con bé mua được ô tô kìa.
– Thì con gái trẻ đẹp,
có người chống lưng chứ sao.
– Không đại gia nào
thì làm gì ra tiền nhanh vậy!
Minh Anh nghe rõ từng
câu, tim cô nhói lên nhưng vẫn giữ im lặng. Suốt buổi sáng, ở phòng làm việc,
người ta rỉ tai nhau về chuyện “bóng hồng của đại gia” mà chẳng buồn để ý cô
đang ngồi ngay đó, nghe từng lời đồn thổi. Có người còn xì xào:
– Con bé này trước chỉ
đi xe bus, giờ có ô tô riêng, chắc “đi đêm” giỏi lắm.
Những lời đó khiến
Minh Anh khó chịu, nhưng cô chọn cách im lặng. Cô nhớ những ngày tháng tan làm
muộn, lang thang ngoài bến xe trong cơn mưa phùn lạnh buốt, nhớ những buổi tối
cặm cụi làm thêm online tới nửa đêm, và cả khoản nợ học phí năm xưa mà cô từng
trả dần từng chút một.
Đến giờ nghỉ trưa, khi
cả phòng đang tụ tập ăn cơm, chuyện chiếc xe lại bị lôi ra bàn tán. Một chị
nhân viên kế toán cất giọng nửa đùa nửa mỉa:
– Minh Anh này, em
giỏi thật đấy. Có bí quyết gì chia sẻ đi, để chị em còn học tập. Ai cũng muốn
sáng ngồi ô tô đi làm như em.
Cả phòng cười ồ lên,
ánh mắt chờ đợi câu trả lời từ cô gái nhỏ bé đang lặng lẽ mở hộp cơm tự
nấu. Minh Anh hít một hơi thật sâu. Cô khép hộp cơm lại, ngẩng đầu lên,
giọng bình thản nhưng vang lên rõ ràng giữa căn phòng:
– Em không có bí quyết
gì đâu chị. Chỉ là mỗi tối sau giờ làm, em nhận thêm việc nhập liệu thuê, cuối
tuần thì đi gia sư. Còn chiếc xe đó, em mua trả góp, mỗi tháng vẫn đang tự mình
trả nợ. Nếu có gọi em là “bóng hồng của đại gia” thì đúng rồi đấy, vì đại gia
của em là bản thân em, là đôi tay, khối óc và cả những giọt nước mắt em đã rơi
mỗi khi tưởng mình gục ngã.
Không gian lập tức im
phăng phắc. Không ai ngờ một cô gái dịu dàng ít nói như Minh Anh lại có thể nói
ra câu đó một cách điềm tĩnh, không cay nghiệt, không khoe khoang, nhưng lại sắc
như dao cắt vào từng định kiến xấu xí.
Một anh đồng nghiệp
vốn hay trêu ghẹo cô khẽ gật đầu, buông một câu ngắn gọn:
– Hay đấy. Câu này
đáng để học thuộc.
Minh Anh cười nhẹ, cúi
xuống ăn nốt phần cơm nguội đã nguội ngắt. Trong lòng cô, bỗng dưng dâng lên
một cảm giác nhẹ nhõm. Cô không cần phải giải thích thêm. Ai hiểu được thì tốt,
không hiểu cũng không sao. Bởi cô biết, chặng đường phía trước, vẫn sẽ còn
nhiều ánh mắt nghi ngờ, nhưng cô cũng tin, chỉ cần mình không ngừng nỗ lực, thì
dù bị gán ghép, gièm pha thế nào, cuối cùng, thành quả vẫn là câu trả lời rõ
ràng nhất.
Tan làm, Minh Anh lại
lên xe, cắm USB mở bài nhạc cô thích. Cô tự thưởng cho mình ly trà sữa nhỏ, lái
xe len qua dòng người tấp nập, cảm nhận rõ mùi xăng xe và hơi nóng mùa hè táp
vào cửa kính. Nhưng trong lòng cô lại thấy mát lạnh, như có cơn gió thổi qua.
Vì hôm nay, cô đã tự tin đứng lên bảo vệ chính mình, bằng tất cả kiêu hãnh và
tự trọng.
Bên ngoài, phố xá ồn
ào chẳng ngớt. Nhưng bên trong chiếc xe cũ của cô, chỉ có tiếng nhạc và trái tim
cô đập rộn ràng, khẳng định rằng: đại gia duy nhất của đời mình, không ai khác
– chính là bản thân cô.
Cả phòng cười ồ lên,
ánh mắt chờ đợi câu trả lời từ cô gái nhỏ bé đang lặng lẽ mở hộp cơm tự
nấu. Minh Anh hít một hơi thật sâu. Cô khép hộp cơm lại, ngẩng đầu lên,
giọng bình thản nhưng vang lên rõ ràng giữa căn phòng:
– Em không có bí quyết
gì đâu chị. Chỉ là mỗi tối sau giờ làm, em nhận thêm việc nhập liệu thuê, cuối
tuần thì đi gia sư. Còn chiếc xe đó, em mua trả góp, mỗi tháng vẫn đang tự mình
trả nợ. Nếu có gọi em là “bóng hồng của đại gia” thì đúng rồi đấy, vì đại gia
của em là bản thân em, là đôi tay, khối óc và cả những giọt nước mắt em đã rơi
mỗi khi tưởng mình gục ngã.
Không gian lập tức im
phăng phắc. Không ai ngờ một cô gái dịu dàng ít nói như Minh Anh lại có thể nói
ra câu đó một cách điềm tĩnh, không cay nghiệt, không khoe khoang, nhưng lại
sắc như dao cắt vào từng định kiến xấu xí.
Một anh đồng nghiệp
vốn hay trêu ghẹo cô khẽ gật đầu, buông một câu ngắn gọn:
– Hay đấy. Câu này
đáng để học thuộc.
Minh Anh cười nhẹ, cúi
xuống ăn nốt phần cơm nguội đã nguội ngắt. Trong lòng cô, bỗng dưng dâng lên
một cảm giác nhẹ nhõm. Cô không cần phải giải thích thêm. Ai hiểu được thì tốt,
không hiểu cũng không sao. Bởi cô biết, chặng đường phía trước, vẫn sẽ còn
nhiều ánh mắt nghi ngờ, nhưng cô cũng tin, chỉ cần mình không ngừng nỗ lực, thì
dù bị gán ghép, gièm pha thế nào, cuối cùng, thành quả vẫn là câu trả lời rõ
ràng nhất.
Tan làm, Minh Anh lại
lên xe, cắm USB mở bài nhạc cô thích. Cô tự thưởng cho mình ly trà sữa nhỏ, lái
xe len qua dòng người tấp nập, cảm nhận rõ mùi xăng xe và hơi nóng mùa hè táp
vào cửa kính. Nhưng trong lòng cô lại thấy mát lạnh, như có cơn gió thổi qua.
Vì hôm nay, cô đã tự tin đứng lên bảo vệ chính mình, bằng tất cả kiêu hãnh và
tự trọng.
Bên ngoài, phố xá ồn
ào chẳng ngớt. Nhưng bên trong chiếc xe cũ của cô, chỉ có tiếng nhạc và trái
tim cô đập rộn ràng, khẳng định rằng: đại gia duy nhất của đời mình, không ai
khác – chính là bản thân cô.
