Lấy nhau 4 tháng, mỗi tháng tôi đều gửi tiền cho bố mẹ chồng. Khi tôi không gửi tiền nữa, anh đòi ly hôn. Chồng tránh mặt, đẩy chị gái ra giải quyết. Chị chồng qua đòi tiền, bảo rằng hai đứa mượn tiền mẹ chị, muốn ra khỏi nhà này phải trả lại hết rồi đi. Chị khóa hết cửa phòng, không cho dọn đồ, khóa cửa chính không cho ra khỏi nhà, đòi tôi phải trả 200 triệu. Trong khi hồi đầu chị chuyển tiền giùm mẹ chồng, ghi nội dung “tiền mừng cưới”, giờ lại vu cho tôi mượn tiền nhà chồng để lấy chồng.. Lập tức tôi đưa ra 1 tờ giấy….


Giờ tôi mới hiểu vì sao anh một đời vợ, vợ trước ở được sáu tháng, còn tôi ở được bốn tháng.

Vợ chồng tôi lấy nhau được bốn tháng. Trước cưới, chồng bảo đưa hết lương cho vợ, ba mẹ chồng thương anh nên cho tiền làm đám cưới (ba mẹ chồng cho 200 triệu đồng thì mua trang sức hết 155 triệu, còn lại lo đám cưới), thiếu anh tự mượn tiền của chị lo thêm. Tiền nạp tài 50 triệu đồng, bố mẹ tôi cho lại hai đứa, chồng lấy hết toàn bộ để trả nợ chị.

Sau cưới, tiền mừng bên nhà trai, chồng lấy trả hết cho chị là sạch nợ, không dư đồng nào. Lúc lấy, tôi biết chồng không có tiền cưới vợ nhưng thương anh nên mới chịu lấy anh. Mấy năm trước, anh mua được căn nhà nhỏ nên hai vợ chồng đỡ lo nhà cửa. Tôi cũng có nhà nhưng anh không chịu ở rể. Mẹ tôi kêu xây nhà kia lên, hai đứa về ở, nhà chồng dư ra thì cho thuê nhưng anh không chịu\

Tiền mừng nhà gái, bố mẹ cho riêng tôi và của hồi môn nhà gái cho tôi tự giữ. Tiền mừng mẹ cho, tôi gửi tiết kiệm hết, chỉ để trong tủ 20 triệu đồng phòng khi sinh nở, đi bệnh viện hoặc chuyện cấp bách. Làm đám cưới, bên nhà tôi phụ hơn phân nửa.

Lúc cưới, chồng nói cưới vợ hết tiền, ba mẹ cũng lấy tiền dưỡng già ra lo cho anh, có gì tháng này kẹt quá, tôi giúp anh gửi tiền cho ba mẹ hai triệu đồng, tháng sau anh gửi. Trước cưới anh tự lo, giờ kêu kẹt bảo tôi giúp. Tôi vui vẻ giúp, đám cưới còn phụ giúp được thì từng này có là gì. Nghĩ đơn giản là vợ chồng, mai mốt lương chồng cũng đưa mình lo quán xuyến gia đình nội ngoại. Nhưng không, cưới xong anh nói tiền ai nấy xài. Tôi cảm thấy như bị lừa vào lồng vậy.

Anh có nhà riêng, lương tháng 10 triệu đồng, tôi cũng 10 triệu. Tôi khuyên vợ chồng cùng tiết kiệm, có quỹ chung, hàng tháng mỗi người bỏ ra 3-4 triệu để lo cho tương lai có con cái sau này. Nhưng anh không chịu, cứ nói tiền ai nấy xài, anh lo gia đình cho, tôi cứ sống thoải mái đi, anh dễ tính mà, tôi có dư thì tiết kiệm, không thì thôi. Anh nói thì hay nhưng không làm được. Lấy chồng mà như ở với bạn vậy, tôi không thích khi không có gì chung.

Cưới xong anh đâu còn tiền, vợ chồng không đi tuần trăng mật. Tôi hỏi anh có muốn đi Thái không, tôi trích một phần tiền mừng cưới mẹ cho dẫn anh đi nhưng anh nói Thái có gì đâu, có đi thì đi Nhật. Tôi nghe xong im lặng, không nói gì, ừ cho qua chuyện. Tôi đã không đòi hỏi gì, đi trong nước còn không dẫn vợ đi được, anh còn đòi hỏi cao xa quá.

Qua tháng sau đến kỳ gửi tiền cho ba mẹ chồng ở quê, tôi nhắc anh đưa tôi một triệu, tôi góp thêm vào cho đủ 2 triệu mỗi tháng gửi ba mẹ, anh nhắc lại chuyện cũ rằng vì lấy tôi mà anh tiêu hết tiền dưỡng già của ba mẹ, tôi phải có trách nhiệm lo phần đó. Tôi không chịu, anh giận rồi nói móc, lôi chuyện cũ ra nói miết. Tôi thương mới cưới, không muốn tranh cãi nữa, giờ anh khó khăn nên thôi, phụ giúp được gì thì phụ. Suy nghĩ đơn giản rằng mình gửi tiền như vậy, anh sẽ có tiền dư ra lo cho cuộc sống vợ chồng tốt hơn. Ba mẹ chồng, tôi lo, ba mẹ mình tôi cũng tự lo, quà hai bên tôi mua.

Sau đó tôi phát hiện chồng lấy 10 triệu đồng mà tôi cất trong tủ để dành đề phòng chuyện cấp bách, không thèm nói một tiếng. Cả tháng trời đến khi tôi phát hiện thì kêu quên chưa kịp nói. Thử không phải vợ chồng, tự ý lấy tiền của người khác xem có phải là ăn trộm không. Anh giải thích rằng lo nhà cửa, lo về quê chồng. Nhưng có phải lấy tiền của tôi lo cho tôi đâu. Không có tiền thì đừng làm mái hiên, làm xong mưa vẫn tạt ướt nhà như thường. Không có tiền thì đừng về quê cho tốn kém, gửi tiền cho ba mẹ hay các chị ngoài quê lo đám giỗ cũng được vậy. Ba người chị chồng ở thành phố, có chị nào về quê đâu mà anh bày vẻ tốn kém trong khi đang khó khăn. Mấy năm trước, anh đâu có về giỗ này.

Lúc phát hiện chồng trộm tiền, tôi giận quá không nói gì, gom tiền vàng của mẹ đẻ cho mang hết về nhà mẹ luôn. Bởi lúc này tôi đã mất hết lòng tin, cảm thấy không được tôn trọng và bị lừa dối. Tôi bỏ đi, chồng không cản, còn nói móc, cà khịa. Thế là chồng có cớ đòi ly hôn sau hai tháng cưới. Một tuần sau, chồng qua nhà vợ xin lỗi, bảo đòi ly hôn là nói đùa thôi. Bố mẹ khuyên tôi tha thứ cho chồng lần này.

Nhưng anh chỉ xin lỗi cho có. Anh nói lấy lương anh để lại, nhưng anh không khắc phục hậu quả, lấy tiền đã một, hai tháng nhưng không để lại được một hai triệu vào tủ. Tôi nhắc thì nói tôi suốt ngày chỉ có tiền rồi giận. Nhưng đó là tiền riêng của tôi mà, nói trả phải trả chứ, nhắc lại tự ái. Vậy tự giác đi cho người ta khỏi nhắc.

Dù tôi giúp chồng gửi tiền về cho ba mẹ, mua thuốc bổ, đồ ăn ngon hay dẫn chồng đi ăn nhà hàng, mua đồ dùng trong nhà, anh vẫn coi đó hiển nhiên và để tôi tự gánh hết. Kêu tiền ai nấy xài nhưng lại bảo tôi mua này mua kia, có bao giờ trả lại tiền cho tôi đâu. Còn tiền chồng dư ra, anh mua túi hiệu, giày hiệu, tiêu xài hoang phí, còn không thì đi ăn nhậu, hút thuốc, chơi bi-a, mua vé số, cây cảnh. Tôi cảm thấy mệt mỏi, tủi thân và bất công quá.

Đến tháng tám âm lịch, tôi có việc riêng cần xài tiền (tôi nguyện phát 200 suất cơm từ thiện mùa trung thu), tháng đó đã lo phần gia đình hai bên xong rồi mới làm việc xã hội, gửi cho ba mẹ ngoài quê 2 triệu rồi quà cáp nội ngoại hết 3 triệu nữa. Nhiều khi tôi hết tiền, không nói ai, nhiều khi nhịn ăn một hai bữa để tiết kiệm. Vậy mà chồng lãnh lương vào ngày 10 và ngày 20, hôm 21 tôi hết tiền, chồng kêu tôi đi chợ mua tim thịt. Tôi nói chồng đưa tiền để mua, anh không đưa một đồng đi chợ, còn quay qua trách giận. Tôi tức quá nói tháng sau không gửi tiền về quê nữa, anh tự lo đi. Anh nói tôi ích kỷ, sống chỉ biết bản thân và bảo tôi ăn ở đâu ngủ ở đâu thời gian qua. Vì thương, tôi mới lấy anh để chịu khổ cùng anh, chứ tôi cũng có nhà cửa đàng hoàng mà, có phải không nhà, ăn bám anh đâu.

Gia đình tôi khá giả còn bị đối xử vậy, nếu nghèo chắc anh khinh ra mặt. Lấy vợ nuôi không nổi vợ còn trách móc. Không tháng nào chồng không kiếm chuyện giận tôi, không chiều ý là giận như trẻ con trong khi đó anh 45 tuổi, hơn tôi 11 tuổi. Chồng cứ nhai đi nhai lại chuyện cũ, nhiều khi chẳng liên quan gì với mâu thuẫn hiện tại, chiến tranh lạnh mỗi tháng. Anh bảo muốn có con nhưng một tháng giận vợ gần nửa tháng, gần gũi được 4-5 lần mỗi tháng mà cứ đòi có con. Đã vậy còn nói vợ lấy tiền tiết kiệm và vàng ra làm IUI và IVF, trong khi khám tiền hôn nhân sức khỏe cả hai bình thường, tôi thuộc dạng tốt. Tôi không chịu. Gia đình tôi cũng khuyên một năm sau không có hãy làm. Chồng giận, bỏ đói vợ cả nghĩa đen lẫn bóng.

Tôi mua thuốc bổ cho uống cũng lười uống rồi nói vợ không quan tâm, chăm sóc, làm chồng giận nên chồng lười yêu. Gì cũng đổ thừa cho vợ, tôi lúc nào cũng sai. Đã vậy còn so sánh vợ mình với vợ hàng xóm, kêu không hiểu chuyện, biết điều, chiều chồng như họ, sống không ra gì, rồi so luôn cả việc đau tới tháng của vợ với mấy chị trong nhà. Lấy vợ không lo được cho vợ đã đành, gia đình tôi hỏi thế đẻ con ra ai lo? Anh nói mẹ lo. Còn mẹ nào lo thì chồng không nói rõ, mẹ chồng, mẹ vợ hay mẹ đứa trẻ? Con tôi tự lo, vậy tôi cần chồng làm gì?

Khi tôi không gửi tiền cho ba mẹ anh nữa, anh đòi ly hôn. Chồng tránh mặt, đẩy chị gái ra giải quyết. Chị chồng qua đòi tiền, bảo rằng hai đứa mượn tiền mẹ chị, muốn ra khỏi nhà này phải trả lại hết rồi đi. Chị khóa hết cửa phòng, không cho dọn đồ, khóa cửa chính không cho ra khỏi nhà, đòi tôi phải trả 200 triệu. Trong khi hồi đầu chị chuyển tiền giùm mẹ chồng, ghi nội dung “tiền mừng cưới”, giờ lại vu cho tôi mượn tiền nhà chồng để lấy chồng. Tôi trả lại trang sức cưới trị giá 155 triệu, ra đi tay trắng cho yên ổn.

Chẳng lẽ do tôi sống tệ quá nên chồng bỏ? Giờ tôi mới hiểu vì sao anh một đời vợ, vợ trước ở được sáu tháng, còn tôi ở được bốn tháng. Tôi và gia đình mình tin người quá, tin lời họ nói, thương yêu giúp đỡ họ để nhận lại tổn thương, mang tiếng một đời chồng. Nhà tôi thấy cách sống của họ như vậy, lần này không hàn gắn nữa. Họ đòi ly hôn, tôi đồng ý luôn. Tôi quá mệt mỏi và nhiều tổn thương, không tháng nào không nước mắt, dù tôi đã cố gắng rất nhiều nhưng họ không bao giờ trân trọng.

Thủy Nguyên


thông báo

Bài đăng phổ biến

Ông bà chăm cháu mà nói ra 7 câu này thì sớm tan cửa nát nhà, nhất là điều đầu tiên

Chu Ngọc Quang Vinh chính thức lên tiếng: Sau khi đăng nội dung thể hiện vô ơn với đất nước

Vợ làm nghề bán xôi đêm, ngày nào tôi cũng phụ vợ dọn hàng rồi bỏ về ngủ trước vì sáng hôm sau phải đi làm sớm. Kì lạ thay dù rất đông khách xếp hàng nhưng lúc kiểm tiền lại chẳng lãi lời được bao nhiêu mà vợ còn than đ-au khắp người. Đêm hôm đó, tôi bí mật về thay quần áo rồi giả làm khách mua xôi. Lúc gần đến lượt, tôi s::ững người khi thấy vợ đang ‘n:ắn x:ôi’ cho 1 người đàn ông…

Đúng ngày 49 của vợ, tôi lau dọn bàn thờ thì t/á/i mặt thấy bát hương bốc cháy ngùn ngụt. Nghi có điềm, tôi nhìn kĩ thì ở dưới là một tờ giấy nhỏ, đọc từng dòng mà tôi run rẩy biết sự thật về người vợ quá cố

Từ ngày vợ b::ầ:u 7 tháng, tôi lấy lý do ‘kiêng cho con’ rồi qua lại với cô đồng nghiệp b::ố:c l::ử:a ở công ty. Cũng từ ngày đó, tôi thấy vợ ‘xuống cấp rõ rệt’ nên đến tận khi còn tròn 1 t::uổi, chúng tôi vẫn ‘ăn chay’ không 1 lần t:ương t:ác. Dạo gần đây, bồ thì ngày càng xuống sắc còn vợ cứ phơi phới trẻ trung như g::á:i 18. Tôi lấy làm tò mò bèn chịu khó để ý thì thấy trước khi ăn cơm, bữa nào vợ cũng uống thứ gì đó rất đều đặn nên hỏi han quan tâm thì em cười bảo ‘th;;ần d;;;ược hồi xuân’ rồi tủm tỉm cười duyên nhìn đến là xao xuyến. Hôm sau, tôi l/én chụp ảnh lại lọ th/uố/c rồi mua ngay cho b/ồ dùng để ‘cứu vãn nhan sắc nữ thần’. Đang hí hửng chờ đợi kết quả thì đúng 3 hôm sau cô b/ồ khóc lóc như g/à/o lên trong điện thoại đòi tôi chịu trách nhiệm vì tác dụng k/inh h/oàng của thứ ‘thần dược đó’. Đưa b/ồ đến bệnh viện cấp cứu, bác sĩ nhìn rồi lắc đầu phán 1 câu đầy chua chát …

Sau vài tháng trò chuyện, chị tôi đã đồng ý tiến xa hơn trong mối quan hệ, để cho cả hai có cơ hội hiểu hơn về đối phương. Ba buổi hẹn hò đầu tiên diễn ra trong sự ngọt ngào và hoàn hảo. Thế nhưng, đêm của buổi hẹn hò thứ tư, một biến cố bất ngờ đã xảy ra, khiến cả câu chuyện tình yêu này trở thành câu chuyện ly kỳ, sợ hãi. Sau khi kết thúc buổi hẹn tại 1 rạp chiếu phim, anh ta đưa chị tôi về tận nhà. Trước khi rời đi, anh ta còn dặn dò chị tôi đóng cửa cẩn thận khi biết chị chỉ ở nhà 1 mình vào buổi tối hôm đó. Sau đó khoảng hơn 1 tiếng, anh ta gọi điện lại cho chị tôi và nói rằng mình đã làm mất chìa khóa nhà, không biết rằng chị tôi có thể cho anh ta xin ngủ nhờ tại căn hộ của nhà tôi một đêm không? Chị đã đồng ý, nhưng chỉ cho phép anh ta nằm ngoài phòng khách, còn chị ở trong phòng ngủ và khóa trái. Tình cờ là đúng đêm hôm đó nhà tôi lại không có bất kỳ ai cả và camera trong nhà thì đang lỗi, bên kĩ thuật chưa kịp đến sửa chữa. Đến giờ nghĩ lại, chị tôi vẫn vã mồ hôi hột vì không hiểu sao mình có thể liều lĩnh đến như vậy. Đêm đen bao phủ, cả căn nhà chìm trong tĩnh lặng, nhưng cứ một lúc chị tôi lại nghe thấy những tiếng động kỳ lạ, có vài lần anh ta gõ cửa phòng chị với lý do hỏi mượn cái này cái kia, hoặc có cái gì đó ở nhà anh ta không biết sử dụng, muốn nhờ chị hướng dẫn. Chị tôi, dù không hiểu rõ nguyên nhân, nhưng linh cảm mách bảo rằng đó không phải là những tiếng động thường nhật của một ngôi nhà và có lẽ ngoài kia không an toàn với mình. Chị cố gắng lắng nghe, cố gắng phân biệt, nhưng rồi chị quyết định không mở cửa. Cả đêm chị tôi cứ thấp thỏm, đến khoảng 3h sáng.......................ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN 👇 👇

NҺỏ vàι gιọt dầu gιó lȇп tỏι: Lợι ícҺ tuүệt vờι, gιảι quүết пgaү vấп ƌḕ пҺà пào cũпg gặp

Năm ngoái, mẹ chồng tôi đ;;ộ;t ng;;ộ;;t ốm nên phải đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt. Nhìn bà nằm im lìm trên giường b;ệ;nh, xung quanh là dây nhợ chằng chịt, tôi vừa lo lắng vừa s;ợ h;ãi. Chi phí điều trị quá cao, hai vợ chồng xoay sở đủ kiểu mà vẫn thiếu trước hụt sau nên đành phải gọi điện cho anh rể và chị dâu để bàn bạc. Lúc nhìn tờ hóa đơn viện phí, anh rể nhíu mày, thở dài một tiếng rồi ngập ngừng nói anh chị đang làm ăn túng thiếu nên không có tiền, chỉ có vợ chồng tôi thương mẹ thì lo cho mẹ. Thế là có bao nhiêu vàng cưới tôi bán sạch lo cho bà, đến lúc bà tỉnh lại làm di chúc thì chỉ để cho vợ chồng tôi sổ tiết kiệm 35 triệu còn miếng đất đang ở cho anh chị, tôi đi;;ế;;ng người không hiểu lý do, rõ ràng vợ chồng tôi chăm mẹ anh chị có đoái hoài đến đâu. Nhưng rồi tôi hít sâu, cố gắng dằn cơn tức giận xuống. Lúc này có c;ã;i nhau cũng chẳng thay đổi được gì. Vài ngày sau, mẹ chồng tôi q;;u;;a đ;;ờ;;i. Đúng như bà sắp xếp, căn nhà rơi vào tay anh rể và chị dâu. Tôi cầm trên tay quyển sổ ngân hàng với con số 35 triệu, cảm giác vừa u;ất ứ;c vừa th;ất vọng. Sáng hôm sau, tôi cầm thẻ ngân hàng của mẹ chồng ra ngân hàng để rút ti;ề;n. Khi nhân viên kiểm tra tài khoản, cô ấy bỗng ngẩng đầu lên nhìn tôi với vẻ mặt kinh ngạc…

Năm nay, bố mẹ chồng của chị gái còn gửi quà chúc Tết biếu bố mẹ tôi. Mẹ định để ngoài Tết mới bóc nhưng chị gái hối mở ra xem nên bà làm theo. Nhìn hộp quà sang xịn, cả nhà tôi háo hức lắm. Anh rể còn xung phong quay lại gửi cho bố mẹ đẻ để ông bà mừng. Nào ngờ mở món quà thông gia biếu ra, bố mẹ g;;iật m;ình sửng sốt,vội đưa cho chị gái tôi trả lại ngay, bên trong có cả tờ giấy ghi…

Nhà nghèo, mặc vợ con đ::ói kh::át, chồng bán cả vàng cưới, vay mượn thêm, gom 100 triệu để xây mộ tổ tiên to nhất làng: “Không thể để nhà khác k:h::inh nhà anh được”. Mặc vợ khuyên can hết lời, Cứ thư thả 1-2 năm nữa cho kinh tế ổn định. Chồng không nghe đúng gần TẾT ngày khánh thành mộ thì nhận tin s::ét đ:::ánh…