Người cha trở về sau những tháng ngày quân ngũ, lòng đầy háo hức mong được ôm con gái vào lòng. Nhưng ngay khi bước vào sân, anh chết lặng: đứa trẻ gầy gò, lem luốc bước ra từ… chuồng lợn. Hàng xóm né tránh ánh mắt anh, còn mẹ kế thì lạnh lùng như thể mọi chuyện chẳng liên quan đến mình. Tại sao con gái anh lại sống như vậy? Và khi sự thật dần hé lộ, cả ngôi nhà tưởng chừng yên ấm ấy bỗng trở thành nơi chứa đựng bí mật khiến anh không thể tin nổi…
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Chiếc xe khách dừng lại trước con ngõ quen thuộc, nơi anh Dũng đã lớn lên và cũng là nơi anh rời đi trong bộ quân phục màu xanh, mang theo lời hứa sẽ trở về khi đất nước bình yên. Hơn một năm nơi biên giới đã mài dũa anh thành con người rắn rỏi, nhưng trái tim anh lại mềm đi mỗi lần nghĩ đến con gái nhỏ — bé My, vừa tròn bốn tuổi.
Hôm nay, anh trở về mà không báo trước. Anh muốn tự tay gõ cánh cửa cũ kỹ ấy, muốn nhìn thấy ánh mắt con gái sáng bừng vì mừng rỡ. Nhưng khi vừa bước vào sân, anh khựng lại.
Từ phía cuối vườn, một đứa trẻ gầy nhẳng, tóc rối bù, quần áo lem luốc bùn đất… đang lom khom bước ra từ chuồng lợn. Đôi chân bé xíu bám đầy phân và rơm mục. Nó ngẩng lên nhìn anh — và đôi mắt ấy làm tim anh như vỡ ra.
Là My. Con gái anh.
Anh bật gọi:
— My! Sao con… sao con lại ở trong đó?
Đứa bé giật mình, đứng chôn chân. Một thoáng mừng rỡ ánh lên, nhưng ngay lập tức biến mất, như thể nó sợ thứ cảm xúc ấy bị ai đó bắt gặp. My cúi gằm, bước lùi lại, run rẩy.
Hàng xóm đứng trước cổng liếc vào rồi vội quay đi khi bắt gặp ánh mắt anh. Một sự lảng tránh khó hiểu. Chỉ có bà Tâm, hàng xóm lâu năm, thở dài rồi kéo vội con dâu vào nhà như sợ liên lụy.
Cánh cửa chính bật mở. Mai — vợ sau của anh — xuất hiện với vẻ thản nhiên đến lạnh người.
— Anh về rồi à? Không báo trước gì cả.
Anh chỉ vào My:
— Con bé… tại sao lại như thế này?
Mai nhún vai:
— Trẻ con mà, nó nghịch bẩn tí thôi. Anh đi suốt, có biết gì đâu…
Nhưng chỉ vài bước lại gần, anh đã nhận ra: người My bốc mùi nồng nặc, da chân trầy xước, bàn tay bé xíu chai sần như từng làm việc nặng. Cúi xuống ôm con, anh nghe tiếng con bé thở dồn, như bị hoảng loạn lâu ngày.
— My, con sống ở đâu? — anh hỏi trong nghẹn ngào.
Con bé nhìn ra phía sau bếp. Một góc tối không ngọn đèn. Một chiếc chiếu rách.
Anh cảm thấy cả cơ thể lạnh toát.
Khi đêm xuống, hàng xóm bắt đầu xì xào. Người bảo tội nghiệp, người bảo “không dám nói vì sợ rắc rối”. Bà Tâm nửa muốn tiếp cận anh, nửa như ngần ngại điều gì. Trong gian nhà, Mai vẫn bình thản dọn dẹp, tránh ánh mắt anh.
Và rồi, khi My thiếp ngủ trong vòng tay anh — như lần đầu được ngủ yên suốt nhiều tháng — bà Tâm bước đến, giọng run run:
— Anh Dũng… có chuyện này… tôi nghĩ anh phải biết. Từ lâu… rất lâu rồi.
Anh ngẩng lên nhìn bà — và trong khoảnh khắc đó, anh biết cuộc sống bình yên mình tưởng có đã sụp đổ.
Sự thật mà bà sắp nói ra… sẽ khiến anh không thể tin nổi.
Bà Tâm ngồi xuống mép giường, ánh mắt tránh nhìn bé My đang ngủ. Căn phòng im ắng đến mức tiếng kim đồng hồ cũng trở nên nặng nề. Dũng nắm chặt tay, cố gắng giữ bình tĩnh.
— Anh Dũng… — bà Tâm bắt đầu, giọng trĩu nặng — từ khi anh đi, mọi chuyện trong nhà… không hề yên ấm như anh nghĩ.
Dũng khẽ cau mày:
— Tôi đã gửi tiền đều đặn. Tôi còn gọi về mỗi tháng. Mai nói mọi thứ vẫn tốt…
Bà Tâm cắn môi, như đang đấu tranh xem có nên nói tiếp hay không. Cuối cùng, bà thở dài:
— Nói thật nhé… bà con ở đây ai cũng thấy mà không dám can thiệp. Mai… đối xử với My tệ lắm, rất tệ. Con bé không được ngủ trên giường. Nó bị bắt ngủ trong kho chứa đồ sau bếp. Lâu lâu bị đuổi ra… chỗ chuồng lợn… vì “không ngoan”.
Dũng chết lặng.
— Không thể nào… My mới bốn tuổi mà…
— Tôi biết. — bà Tâm khẽ đặt tay lên vai anh — Nhưng có những hôm nửa đêm tôi nghe tiếng My khóc. Mai la hét, rồi bắt con bé làm việc vặt: giặt đồ, rửa bát, dọn sân. Mấy việc này… trẻ con làm sao kham nổi.
Nỗi giận dâng lên khiến Dũng phải hít sâu.
— Tại sao không ai báo tôi? — anh hỏi, giọng nghèn nghẹn.
— Vì mỗi lần ai đó góp ý, Mai đều nổi cáu, nói chuyện gia đình người ta không được xen vào. Với lại… — bà Tâm ngập ngừng — dạo gần đây trong nhà anh còn có người lạ qua lại. Một gã đàn ông… không biết từ đâu. Tôi thấy vài lần hắn ở sân sau, chỗ bếp. Mà mỗi lần hắn xuất hiện, My lại sợ hãi trốn biệt.
Lời nói ấy như tiếng búa giáng thẳng vào đầu Dũng.
— Người lạ? Tại sao Mai lại để gã đàn ông khác vào nhà?
Bà Tâm không dám trả lời.
Cùng lúc đó, tiếng cửa bếp mở đánh “cạch”. Dũng nhìn thấy Mai bước ra ngoài, ánh mắt lia nhanh xem anh đang ở đâu. Anh đứng dậy, bước thẳng về phía vợ.
— Mai. Em giải thích đi. — giọng anh trầm xuống, nén giận.
— Giải thích chuyện gì? — Mai khoanh tay — Anh mới về đã nghe lời hàng xóm nói bậy?
— Tại sao My lại bị đối xử như vậy? Nó ngủ ở đâu? Ai là người đàn ông vẫn xuất hiện trong nhà này?
Mai thoáng giật mình trước câu hỏi cuối, nhưng cô ta lập tức trấn tĩnh:
— Họ tưởng tượng hết! Anh hỏi hẳn hoi đi: con bé hư lắm! Nó phá phách, không chịu nghe lời. Em phải dạy nó thôi!
— Dạy bằng cách nhốt nó ngoài chuồng lợn? — Dũng hét lên, lần đầu tiên mất kiểm soát.
Mai cứng họng, nhưng ánh mắt vẫn thách thức:
— Anh đi suốt, anh biết gì mà xen vào?
Câu nói đó như mồi lửa châm vào thùng dầu trong lòng Dũng. Anh nắm lấy tay Mai, kéo cô ta vào bếp.
— Vậy chỗ ngủ của My đâu? Chỉ cho tôi xem!
Mai miễn cưỡng dẫn anh vào. Căn phòng bốc mùi ẩm mốc, tối tăm, chỉ có chiếc chiếu rách và một cái gối cũ sờn. Không có dấu hiệu nào của trẻ nhỏ sống tử tế trong đó.
Dũng đứng chết lặng.
Nhưng câu hỏi lớn nhất vẫn chưa có lời giải: gã đàn ông lạ kia là ai?
Và tại sao mỗi lần hắn xuất hiện… My lại sợ đến run rẩy?
Trong căn nhà tối om ấy, Dũng cảm giác như còn một bí mật nữa chưa ai dám nói ra — một bí mật đáng sợ hơn tất cả những gì anh đã nghe.
Đêm hôm đó, Dũng không ngủ. Anh đặt My nằm bên cạnh, che chở bằng vòng tay run rẩy vì giận dữ và thương xót. Mỗi lần con bé giật mình la nhỏ, anh lại siết chặt nó hơn. Điều gì đã khiến đứa trẻ vốn hoạt bát ngày nào trở nên hoảng sợ đến vậy?
Gần nửa đêm, khi Mai đã vào phòng khóa cửa, Dũng nghe thấy tiếng động ngoài sân. Anh nhẹ nhàng đặt My xuống, bước ra ngoài. Ánh đèn vàng hắt xuống sân sau. Và rồi anh thấy một người đàn ông đang đứng cạnh bếp, dáng vẻ quen thuộc như đã vào đây nhiều lần.
— Anh là ai? — Dũng gằn giọng.
Gã đàn ông giật mình, lùi lại một bước, mặt trắng bệch.
— Tôi… tôi đến tìm Mai.
— Tìm vợ tôi? — Dũng tiến thẳng lại gần — Với tư cách gì?
Hắn ú ớ, không trả lời. Đúng lúc đó, cánh cửa phòng ngủ bật mở. Mai chạy ra, hoảng hốt:
— Anh ơi, đừng làm ầm lên! Đây là… là anh Việt… anh họ xa… có việc nhờ…
— Anh họ xa? — Dũng nhếch mép — Anh họ xa mà vào nhà lúc nửa đêm? Mà sao My thấy hắn thì sợ hãi bỏ chạy?
Mai đứng chết lặng.
Dũng quay phắt lại, túm cổ áo gã đàn ông:
— Anh đã làm gì con bé?
Gã vùng vằng:
— Không… không có gì hết! Tôi chỉ… trông giúp Mai khi cô ấy bận…
Hai chữ “trông giúp” khiến Dũng như hóa đá. Anh đẩy mạnh gã ta vào tường:
— Trông kiểu gì mà để con bé phải sống như địa ngục?
Mai òa lên:
— Anh đừng làm quá! Em chỉ nhờ anh ấy phụ… vì em đi làm ca tối!
— Đi làm? — Dũng nghiến răng — Hay đi đâu với hắn?
Cả sân chỉ còn tiếng thở gấp. Mai không nói được một lời. Gã đàn ông cúi đầu, mặt tái mét.
Bất ngờ, My xuất hiện ở cửa phòng, mắt mở to hoảng sợ. Con bé lí nhí:
— Bố đừng… đừng để chú ấy bắt con nữa… con sợ…
Câu nói ấy như nhát dao xuyên vào tim Dũng. Anh buông ngay gã đàn ông ra, chạy về phía My.
— Con nói sao? Hắn bắt con làm gì?
My run rẩy, nắm chặt áo anh:
— Chú ấy… bắt con dọn chuồng… phạt con đứng ngoài sân lạnh… nói nếu con méc mẹ… chú sẽ nhốt con…
Dũng cảm nhận được bàn tay bé xíu đang run, và một phần sự thật kinh hoàng đã rõ.
Gã đàn ông lắp bắp:
— Tôi… tôi chỉ dọa nó… tại nó lì…
— Im! — Dũng gầm lên.
Anh quay sang Mai:
— Em biết chuyện này mà vẫn để gã này vào nhà? Em để hắn thay anh “chăm” con anh?
Mai bật khóc:
— Em… em mệt mỏi quá! Em không chịu nổi con bé! Nó không phải con em…
Câu nói đó khiến tất cả im bặt. Dũng nhìn vợ, lần đầu tiên anh không còn nhận ra người phụ nữ trước mặt.
— Vì nó không phải con em… nên em có quyền hành hạ nó à?
Mai sụp xuống, úp mặt vào hai tay. Gã đàn ông lợi dụng thời cơ bỏ chạy ra ngõ, nhưng Dũng không đuổi theo. Điều anh quan tâm duy nhất lúc này là My.
Anh bế con lên, vỗ về.
— Bố xin lỗi… Bố về muộn quá…
Sáng hôm sau, Dũng thu dọn đồ đạc cho hai bố con. Anh không còn đủ niềm tin để ở lại ngôi nhà này dù chỉ một ngày. Hàng xóm đứng nhìn, không ai dám nói, nhưng ánh mắt ai nấy đều nhẹ nhõm — như họ đã chờ khoảnh khắc này rất lâu.
Trước khi bước ra khỏi cổng, Dũng nhìn lại căn nhà một lần cuối. Những gì anh tưởng yên ấm chỉ là lớp vỏ mỏng manh che giấu sự tàn nhẫn.
Anh tự nhủ:
Từ nay, con gái anh sẽ không bao giờ phải sợ hãi nữa.
Và hành trình giành lại tuổi thơ cho My — bắt đầu từ khoảnh khắc ấy.
