“Nếu anh lo cho mẹ, anh đã không lừa dối người vợ đang yêu thương anh,” Hương dứt khoát gỡ tay anh ra.
Hồi 1: Lưới An Toàn Giá 4 Tỷ
Hương tựa lưng vào ghế xe, nhìn ra ngoài cửa sổ thành phố Sài Gòn đang rực lên ánh đèn muộn. Chiếc taxi lướt qua những con phố quen thuộc, đưa cô về căn nhà nhỏ xinh xắn ở Quận 3 mà bố mẹ cô đã hết lòng lo liệu. Hai tuần công tác ở Singapore đã lấy đi hết sức lực của cô Trưởng phòng Marketing, nhưng đổi lại là bản hợp đồng trị giá hàng triệu đô.
Căn nhà này không chỉ là một tài sản, nó là 4 tỷ đồng giá trị, là sự khẳng định tình yêu vô điều kiện và tầm nhìn xa của bố mẹ cô. Khi Hương kết hôn với Thắng, một kỹ sư xây dựng hiền lành nhưng thiếu quyết đoán, bố mẹ cô đã kiên quyết: “Sổ đỏ phải đứng tên con. Đây là của hồi môn, là tài sản riêng, là tấm lưới bảo hiểm cho con, phòng khi có chuyện không may.”
Mẹ chồng cô, bà Mai, chưa bao giờ quên điều này. Bà là một giáo viên về hưu, gia giáo nhưng mang nặng tư tưởng bảo thủ.
“Phụ nữ thì phải biết vun vén, con ạ. Đàn ông là trụ cột, cái nhà cũng phải là của chồng con,” Bà Mai thường nói, vẻ mặt luôn giữ sự trang nghiêm. “Dù sao thì Thắng nó cũng là con trai độc nhất, làm sao lại để con trai ở nhà vợ được?”
Hương nhẫn nhịn. Cô không quá bận tâm chuyện sổ đỏ, vì cô tin tưởng Thắng. Cô tin vào tình yêu và sự chân thành của anh.
Đồng hồ đã chỉ 11 giờ đêm. Chiếc taxi dừng lại trước cổng. Hương xuống xe, cảm giác mệt mỏi chợt tan biến, thay vào đó là sự mong chờ được ôm lấy Thắng.
Nhưng có gì đó không đúng.
Ánh đèn hành lang vẫn sáng, nhưng cánh cửa chính màu gỗ sồi quen thuộc lại ánh lên một thứ kim loại lạ lẫm. Hương tiến lại gần. Cô sờ vào tay nắm cửa, chiếc khóa điện tử vân tay quen thuộc đã biến mất. Thay vào đó là một chiếc khóa cơ học loại lớn, thô kệch và mới toanh. Ổ khóa đã bị thay.
Cả người Hương lạnh buốt. Cô run rẩy nhấn chuông.
Im lặng.
Cô nhấn chuông lần nữa. Sau một hồi lâu, tiếng dép lẹt xẹt vang lên từ bên trong. Cánh cửa hé mở, để lộ khuôn mặt của Bà Mai.
Bà Mai không hề ngạc nhiên hay vui mừng. Khuôn mặt bà lạnh tanh, ánh mắt sắc lẹm, không hề có nét ấm áp thường ngày.
“Ai đấy?” Bà hỏi, giọng khàn khàn.
“Mẹ? Con… con về rồi đây. Thắng đâu ạ? Sao khóa lại bị thay?” Hương cố giữ giọng bình tĩnh.
Bà Mai mở toang cánh cửa, dáng người bà đứng chặn ngay lối vào, như một bức tường thành. Bà nhìn Hương từ đầu đến chân, và thốt ra những lời khiến cả thế giới của Hương sụp đổ.
“Nhà này của tôi. Cô không còn ở đây nữa.“
Hồi 2: Sự Phản Bội Đầu Tiên
“Mẹ nói gì vậy?” Hương lùi lại một bước, cảm thấy như bị tạt một gáo nước lạnh vào mặt. “Mẹ, con không hiểu. Đây là nhà của con, sổ đỏ đứng tên con. Mẹ… mẹ chỉ đùa thôi, đúng không?”
“Tôi không đùa,” Bà Mai lạnh lùng đáp, đôi mắt cương nghị. “Và cô đừng có gọi tôi là mẹ nữa. Cô về rồi thì tốt. Tôi đang chờ cô đây để giải quyết cho dứt điểm.”
Lúc này, Thắng bước ra từ trong phòng khách. Anh mặc một chiếc áo phông cũ, tóc tai bù xù, khuôn mặt tái mét, tránh né ánh mắt vợ.
“Thắng! Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Hương bước vội đến, cố nắm lấy tay chồng.
Thắng rụt tay lại, như thể sợ hãi. “Hương, em… em bình tĩnh đã. Mẹ nói đúng. Căn nhà này, không còn là của em nữa.”
“Tại sao?” Hương hét lên. Cô cảm thấy lồng ngực mình như bị nén lại. “Sổ đỏ tên tôi! Bố mẹ tôi tặng tôi! Anh nói cho tôi biết tại sao!”
Bà Mai đẩy Thắng ra sau lưng, đưa ra một chiếc phong bì. “Giấy tờ đây. Sổ đỏ đã chuyển sang tên người khác, hợp pháp, có công chứng. Mọi thứ diễn ra đúng quy trình.”
Hương giật lấy phong bì, bàn tay run rẩy mở ra. Cô nhìn thấy bản sao Giấy chứng nhận Quyền sử dụng đất và Tài sản gắn liền với đất mới. Tên chủ sở hữu đã bị thay thế bằng một cái tên hoàn toàn xa lạ: Nguyễn Thị Lệ.
“Nguyễn Thị Lệ… là ai?”
“Cô không cần biết. Chỉ cần biết là cô đã tự tay ký giấy chuyển nhượng nó,” Bà Mai nhếch mép, giọng đầy cay nghiệt.
“Tôi… tôi không hề ký! Không bao giờ có chuyện đó! Đây là giả mạo! Tôi sẽ kiện!” Hương ném giấy tờ xuống sàn nhà, cả người cô run rẩy vì tức giận và tủi nhục.
“Kiện đi,” Bà Mai thách thức. “Thắng, con nói với cô ta đi. Sự thật là gì.”
Thắng lùi lại, đầu cúi gằm. “Hương, anh… anh xin lỗi. Anh đã lợi dụng lúc em bận làm hồ sơ dự án, bảo em ký bổ sung mấy cái phụ lục gấp. Trong đó có một tờ giấy trắng, anh đã in giấy chuyển nhượng lên đó sau. Anh… anh phải làm thế. Mẹ anh cần một số tiền lớn gấp để giải quyết khoản nợ xấu của bố. Mẹ không muốn làm phiền em…”
Nghe đến đây, nỗi đau bị phản bội đã lấn át sự mất mát tài sản. Người đàn ông cô tin tưởng, người cô gọi là chồng, đã lừa dối cô một cách tàn nhẫn như vậy.
“Anh dùng cái nhà của tôi để trả nợ cho bố anh?” Hương nói, giọng cô không còn là tiếng hét mà là một tiếng thì thầm chết chóc. “Tại sao không nói với tôi? Anh nghĩ tôi không giúp được bố mẹ chồng anh sao?”
“Mẹ không muốn em biết,” Thắng cúi gằm mặt. “Mẹ nói nhà là của em, nên phải tự lo liệu. Mẹ không muốn làm phiền em, nên mẹ quyết định chuyển nhượng. Mẹ nói sẽ kiếm tiền trả lại em sau.”
Hương nhìn Bà Mai. Bà Mai vẫn đứng đó, vẻ mặt đầy kiên quyết, chấp nhận trở thành người ác. Bà nói:
“Đúng! Tôi cần tiền. Tôi không muốn con dâu mình quá giàu có và coi thường gia đình chồng. Cô đã tự ký, bây giờ cô phải chịu. Cô đi đi. Đơn ly hôn tôi đã chuẩn bị rồi. Tôi chỉ muốn con trai tôi được yên ổn.”
Hương nhận ra một điều không hợp lý. Bà Mai có thể cay nghiệt, nhưng bà không phải là người ngu dốt về luật pháp. Bà sẽ không bao giờ liều lĩnh đến mức tự ý ký chuyển nhượng nhà cho một người lạ tên Nguyễn Thị Lệ và tự biến mình thành tội phạm chỉ vì sĩ diện trả nợ.
Chắc chắn có một bí mật khác. Một bí mật khủng khiếp hơn cả sự cay nghiệt của mẹ chồng.
Hồi 3: Sự Thật Đằng Sau Tấm Lưới
Hương rời khỏi căn nhà trong đêm đó, thuê một khách sạn gần. Cô không gọi điện cho bố mẹ, vì cô không muốn họ đau lòng. Cô gọi cho luật sư Hoàng ngay lập tức.
“Chị khẳng định chữ ký không phải của chị?” Luật sư Hoàng hỏi.
“Khẳng định! Tôi chỉ ký giấy trắng. Sau đó họ làm giả hồ sơ,” Hương nhấn mạnh. “Nhưng tôi có một điều thắc mắc: Người nhận chuyển nhượng là Nguyễn Thị Lệ, không phải mẹ chồng tôi. Tại sao lại là người này?”
Hai ngày sau, Luật sư Hoàng có kết quả.
“Chị Hương, hồ sơ chuyển nhượng là thật, nhưng có một sự thật rất đáng ngờ. Anh Thắng đã dùng căn nhà này làm tài sản thế chấp cho một khoản vay rất lớn tại một tổ chức tín dụng. Nhưng người đứng tên vay và người nhận chuyển nhượng lại là cùng một người: Nguyễn Thị Lệ.”
Luật sư Hoàng tạm dừng, nhìn Hương với ánh mắt đầy tiếc nuối. “Chúng tôi đã điều tra lý lịch của cô Lệ. Cô ấy là chủ một salon tóc lớn, có một số bất động sản nhỏ, nhưng gần đây đang gặp khủng hoảng tài chính nghiêm trọng do đầu tư thua lỗ. Và điều quan trọng hơn cả: Cô ấy là người yêu cũ của anh Thắng. Họ đã công khai mối quan hệ trên mạng xã hội cách đây 3 tháng, ngay trước khi chị đi công tác.“
Mọi mảnh ghép đột ngột khớp vào nhau, tạo thành một bức tranh kinh hoàng, đau đớn hơn cả sự mất mát tài sản.
Thắng không bị mẹ ép. Anh ta đã ngoại tình trong suốt thời gian Hương đi công tác.
Cô Lệ cần tiền gấp.
Thắng đã lừa vợ ký giấy trắng để chuyển nhượng (hoặc dùng nhà làm tài sản đảm bảo) cho người tình.
Bà Mai phát hiện ra sự thật. Bà không thể chấp nhận được con trai mình lừa đảo, nhưng vì danh dự và tình thương con mù quáng, bà quyết định đứng ra nhận tội, chấp nhận sự ghét bỏ của Hương. Bà Mai đã thà làm một người mẹ chồng tàn ác để che giấu cho tội ác của con trai mình, hy vọng Hương sẽ nghĩ Thắng chỉ là người nhu nhược, nghe lời mẹ, chứ không phải một kẻ lừa đảo và bội bạc.
Twist cuối cùng không phải là sự cay nghiệt của mẹ chồng, mà là sự phản bội khủng khiếp của người chồng, và sự bao bọc tội lỗi của mẹ chồng. Kẻ thù của Hương không phải là mẹ chồng, mà là người đầu ấp tay gối.
Hương không khóc. Cô cảm thấy buồn nôn, nhưng rồi bình tĩnh một cách đáng sợ.
“Luật sư Hoàng,” Hương nói, giọng kiên định. “Nhà này là của hồi môn, tài sản riêng. Tôi không tự nguyện ký. Hành vi của anh Thắng và cô Lệ cấu thành tội lừa đảo chiếm đoạt tài sản và giả mạo giấy tờ. Tôi muốn kiện cả hai người họ. Và tôi muốn ly hôn ngay lập tức.”
Hồi 4: Đoạn Tuyệt
Hai ngày sau, Hương cùng Luật sư Hoàng đến nhà. Cánh cửa vẫn được khóa bởi chiếc ổ khóa mới thô kệch. Lần này, Hương không nhấn chuông. Luật sư Hoàng đưa ra giấy tờ.
Bà Mai mở cửa, vẫn vẻ mặt lạnh lùng. “Cô quay lại làm gì? Đã bảo cô không còn chỗ ở đây nữa.”
Hương nhìn Bà Mai. Trong mắt cô không còn sự giận dữ, mà là sự thương hại dành cho một người mẹ mù quáng đang cố gắng gánh vác tội lỗi của con.
“Tôi không kiện mẹ, Bà Mai,” Hương nhẹ nhàng nói. “Tôi biết mẹ đang bảo vệ Thắng. Nhưng mọi thứ đã bị bại lộ rồi.”
Hương đưa ra xấp ảnh chụp bằng chứng ngoại tình của Thắng và bản sao hồ sơ vay nợ khổng lồ của Nguyễn Thị Lệ.
“4 tỷ, mẹ ạ,” Hương nói, giọng rành rọt. “Không phải để trả nợ cho bố mẹ. Mà là để cứu tình nhân của Thắng. Mẹ đã cố gắng nhận hết tội lỗi về mình, nhưng con trai mẹ không chỉ là kẻ nhu nhược, mà là một kẻ lừa đảo, bội bạc và vô liêm sỉ.”
Bà Mai run rẩy nhìn vào bằng chứng, rồi ngã quỵ xuống. Bà không nói nên lời, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt đã bao ngày cứng rắn.
“Mẹ ơi, con xin mẹ,” Thắng chạy đến, quỳ gối van xin. “Anh sai rồi, anh hứa sẽ làm lại. Anh sẽ trả lại em căn nhà…”
Hương nhìn Thắng bằng ánh mắt khinh miệt. “Anh không đủ tư cách để gọi tôi là vợ. Tôi đã gửi đơn ly hôn. Về căn nhà, anh đã lừa đảo chiếm đoạt tài sản riêng của tôi. Tôi sẽ đòi lại nó bằng luật pháp. Anh và cô Lệ sẽ phải chịu trách nhiệm trước tòa.”
Thắng ôm chân Hương, khóc lóc cầu xin sự tha thứ. “Em tha cho anh, anh không muốn đi tù! Mẹ anh sẽ chết mất!”
“Nếu anh lo cho mẹ, anh đã không lừa dối người vợ đang yêu thương anh,” Hương dứt khoát gỡ tay anh ra.
Cô quay sang Bà Mai, cúi đầu một cách lịch sự, một hành động cuối cùng của sự tôn trọng.
“Cháu xin lỗi vì tất cả. Nhưng giữa cháu và Thắng đã kết thúc. Căn nhà 4 tỷ là của hồi môn, nó đã là tấm lưới an toàn mà bố mẹ cháu đã tính trước. Và hôm nay, nó đã cứu cháu khỏi một cuộc đời với một kẻ tồi tệ. Cháu cảm ơn mẹ vì đã vô tình để cháu nhìn rõ bộ mặt thật của con trai mẹ.”
Hương bước ra khỏi căn nhà, không quay đầu lại. Ánh đèn đường đêm Sài Gòn vẫn rực rỡ, nhưng trong lòng cô, một chương mới đã bắt đầu.
Căn nhà đã mất tạm thời, nhưng cô đã đòi lại được phẩm giá, công lý, và quan trọng nhất, cô đã thoát khỏi một cuộc hôn nhân độc hại. Cô biết, với sự hỗ trợ của luật sư và bằng chứng không thể chối cãi, cô sẽ giành lại được căn nhà.
Nhưng kể cả không lấy lại được, thì bài học về sự phản bội này, về việc phải dựa vào chính mình, đã là tài sản vô giá nhất.
