Bác nông dân vào khách sạn bị lễ tân c//oi thư//ờng không tiếp, lúc bác lấy điện thoại ra tất cả h//ối h//ận…

 Bác nông dân vào khách sạn bị lễ tân c//oi thư//ờng không tiếp, lúc bác lấy điện thoại ra tất cả h//ối h//ận…



Chiều muộn, một người đàn ông ngoài năm mươi tuổi, nước da sạm đen vì nắng gió đồng ruộng, bước chậm rãi vào sảnh của một khách sạn sang trọng bậc nhất thành phố. Trên người bác là bộ quần áo nâu bạc màu, dính vài vệt đất, đôi dép tổ ong đã cũ. Nhìn bề ngoài, ai cũng có thể đoán được bác là một nông dân lam lũ vừa từ quê lên.

Bác tiến lại quầy lễ tân, giọng chân chất:
– Chào cháu, bác muốn thuê một phòng nghỉ một đêm.

Cô lễ tân trẻ, son phấn lộng lẫy, thoáng liếc nhìn bác từ đầu đến chân rồi cau mày. Trong mắt cô, khách sạn 5 sao này chỉ tiếp những người thành đạt, lịch lãm, chứ đâu phải nông dân áo quần lấm lem. Cô hắng giọng, nói lạnh lùng:
– Chú ơi, khách sạn bên cháu giá phòng cao lắm, không phù hợp đâu. Chú nên tìm nhà nghỉ bình dân ngoài kia.

Bác nông dân vẫn kiên nhẫn, cười hiền:
– Bác biết, nhưng bác muốn thuê ở đây. Bác cần một phòng thôi, loại nào cũng được.

Cô lễ tân bắt đầu mất kiên nhẫn:
– Chú nghe cháu đi, khách sạn bên cháu toàn phục vụ khách doanh nhân, du lịch cao cấp. Chú tìm chỗ khác đi, đỡ mất công.

Một vài vị khách đứng gần đó cũng nhìn bác với ánh mắt ái ngại xen lẫn khinh thường. Ai cũng nghĩ bác nông dân này “thích trèo cao”, không biết thân phận mà dám vào khách sạn sang.

Bác trầm ngâm một lúc, không nói gì thêm. Bầu không khí dần trở nên căng thẳng, khi cô lễ tân cố tình lơ đi, không muốn tiếp chuyện.

Một bác bảo vệ lớn tuổi chứng kiến, thấy khó xử nhưng không dám can thiệp. Trong lòng ông, bác nông dân này không có vẻ gì là kẻ gây rối, mà trái lại còn rất điềm đạm.

Đúng lúc cô lễ tân định quay đi thì bác nông dân thong thả rút chiếc điện thoại từ túi áo ra. Đó là một chiếc điện thoại đời mới, sáng bóng. Bác bấm vài số, gọi cho ai đó. Giọng bác vẫn ôn tồn nhưng đầy uy nghiêm:
– Alo, tôi đang ở sảnh khách sạn của cậu. Nhân viên ở đây hình như không muốn cho tôi thuê phòng. Cậu xuống giúp bác một chút nhé.

Chỉ vài phút sau, thang máy mở ra. Một người đàn ông trẻ tuổi, vest chỉnh tề, bước nhanh về phía bác. Vừa thấy bác, anh vội cúi chào, giọng đầy kính trọng:
– Bác đến lúc nào mà không báo trước? Sao bác không gọi cháu ra đón?

Cả sảnh khách sạn chết lặng. Thì ra, người đàn ông kia chính là giám đốc trẻ của khách sạn – người mà lễ tân và nhân viên ai cũng kính nể.

Anh giám đốc quay sang cô lễ tân, mặt nghiêm lại:
– Đây là ân nhân của tôi. Nhờ bác mà gia đình tôi mới có ngày hôm nay. Từ nay, bất kỳ lúc nào bác đến đây, coi như tiếp khách quý nhất.

Cô lễ tân tái mặt, lắp bắp:
– Cháu… cháu không biết…

Bác nông dân chỉ cười hiền, xua tay:
– Không sao đâu, ai cũng có lúc nhìn người bằng vẻ ngoài. Chỉ mong sau này các cháu đừng vội đánh giá ai qua bộ quần áo hay dáng vẻ nghèo khó.

Giám đốc chắp tay:
– Nếu ngày xưa không có bác cho cha tôi vay tiền đúng lúc, chắc gia đình tôi chẳng thể vực dậy sau biến cố. Khách sạn này cũng sẽ không tồn tại. Ơn đó cả đời tôi không quên.

Nghe đến đây, cả sảnh như nín thở. Câu chuyện được phơi bày khiến ai nấy đều bàng hoàng. Người nông dân giản dị, bị coi thường ít phút trước, hóa ra lại là ân nhân đứng sau sự thành công rực rỡ của vị giám đốc.

Cô lễ tân cúi gằm mặt, nước mắt lưng tròng. Cô xấu hổ vì sự hẹp hòi, kiêu ngạo của chính mình. Trong lòng, cô thầm hối hận vì đã vội vàng coi thường một người chỉ vì bề ngoài lam lũ.

Giám đốc đích thân đưa bác lên phòng VIP nhất của khách sạn. Trước khi đi, bác nông dân quay lại mỉm cười với mọi người:
– Các cháu à, nghèo hay giàu không thể nhìn qua quần áo. Một người làm ruộng cũng có thể là ân nhân, một người lam lũ cũng có thể mang trong mình những câu chuyện phi thường. Hãy đối xử với tất cả bằng sự tôn trọng, đó mới là điều quan trọng nhất.

Những lời nói ấy vang vọng trong sảnh, khiến tất cả đều lặng im suy ngẫm.

Tối hôm đó, câu chuyện về bác nông dân nhanh chóng lan khắp khách sạn. Ai cũng rút ra cho mình một bài học: Đừng bao giờ đánh giá con người chỉ qua vẻ bề ngoài.

Và cô lễ tân kia, từ hôm ấy, thay đổi hoàn toàn thái độ làm việc. Cô trở nên nhẫn nại, tôn trọng, và chân thành hơn với mỗi vị khách, bất kể họ giàu hay nghèo.

Còn bác nông dân, sau một đêm nghỉ ngơi yên tĩnh, sáng sớm lại rời khách sạn, trở về cánh đồng quê quen thuộc. Bóng dáng bác khuất dần trong nắng mai, để lại trong lòng những người ở lại sự kính trọng vô hạn.

thông báo

Bài đăng phổ biến

Vừa Sinh Ra Đã Bị Gia Đình Giàu Có Ruồng Bỏ Vì Vết Bớt, Sự Thật Động Trời Phía Sau Khiến Ai Cũng S;ốc

Bị Chồng đ;uổi đi, tôi đành nhận lời làm vợ anh phụ hồ để có chỗ ở, 3 tháng sau ch/oáng v/áng khi..

Ông bà chăm cháu mà nói ra 7 câu này thì sớm tan cửa nát nhà, nhất là điều đầu tiên

Chu Ngọc Quang Vinh chính thức lên tiếng: Sau khi đăng nội dung thể hiện vô ơn với đất nước

Thợ xây bỏ 300 triệu cưới cô gái bị l/i/ệ/t làm vợ, đêm tân hôn vừa c/ở/i á/o của vợ ra, anh biết mình trúng số đ;ộc đ;ắc..

Đúng ngày 49 của vợ, tôi lau dọn bàn thờ thì t/á/i mặt thấy bát hương bốc cháy ngùn ngụt. Nghi có điềm, tôi nhìn kĩ thì ở dưới là một tờ giấy nhỏ, đọc từng dòng mà tôi run rẩy biết sự thật về người vợ quá cố

Bố và con gái đi du lịch biển cuối tuần nhưng không bao giờ trở về – Sau 10 năm, vợ ông mới biết lý do

2 con à, đừng tr;á;ch bố! Có trách thì tr;á;;ch mẹ con đã làm việc đó. Giờ bố sẽ đưa các con đi cùng. Nhưng trước khi đi, bố muốn mẹ con phải chứng kiến tất cả… Lời người bố nói với 2 con trước khi tự tay… trên cầu Bến Thủy

Anh trai từ bỏ ước mơ nuôi 3 em gái thành tài, 20 năm sau bà nội hối hận quá muộn

Tôi vừa vẫy vừa gào lên: – Làm ơn chở em tới trường thi với! Xe em h/ỏng, không có điện thoại! Làm ơn…!