Vợ ng:ất trong nhà tắm, tôi vội vã mở điện thoại gọi c:ấp c:ứu, nhưng thứ đập vào mắt lại khiến tôi cho:á:ng v:á:ng hơn cả cô ấy

Sáng thứ Sáu, một ngày cuối thu se lạnh, tiếng chuông báo thức réo rắt phá vỡ màn đêm tĩnh mịch trong căn hộ nhỏ của tôi. Tôi, tên Khải, 32 tuổi, là một kỹ sư phần mềm đang trên đà phát triển sự nghiệp. Vươn vai uể oải, tôi nhìn sang bên cạnh, nơi vợ tôi, An, vẫn còn say giấc nồng. Cuộc sống của chúng tôi, sau hai năm kết hôn và bốn năm yêu nhau, trôi qua êm đềm, bình dị. An là một người phụ nữ hiền lành, đảm đang, luôn chu đáo vun vén cho gia đình nhỏ này. Tôi yêu cô ấy bằng cả trái tim, tin tưởng tuyệt đối vào sự chân thành của An.Tôi đang chuẩn bị bước vào phòng tắm thì một tiếng rầm lớn, khô khốc vang lên. Tim tôi nảy lên thình thịch. 


Tôi vội vàng chạy tới, đạp mạnh cánh cửa. Cảnh tượng trước mắt khiến máu trong huyết quản tôi như ngừng chảy: An nằm sõng soài trên nền gạch lạnh lẽo, khuôn mặt tái nhợt, đôi môi tím ngắt. "An! An ơi! Em sao thế này?", tôi gào lên, giọng lạc đi vì sợ hãi tột độ. Tôi quỳ sụp xuống, lay mạnh vai cô ấy, nhưng An không chút phản ứng. Một nỗi kinh hoàng bao trùm lấy tôi.

Trong cơn hoảng loạn tột độ, tôi vội vàng rút điện thoại của mình để gọi cấp cứu, nhưng màn hình tối om. "Chết tiệt! Hết pin đúng lúc này!". Không còn cách nào khác, tôi vớ lấy chiếc điện thoại của An đang đặt trên kệ lavabo. May mắn thay, điện thoại của cô ấy được cài đặt mở khóa bằng vân tay, chỉ cần chạm nhẹ là màn hình đã sáng lên. Ngay lập tức, một cái tên đập vào mắt tôi, như một nhát dao sắc lẹm cứa vào tim: "Người ấy". Đó là cuộc gọi gần nhất trong nhật ký. "Người ấy? Là ai? Chẳng lẽ An... An có người khác sao?". Nỗi sợ hãi ban đầu bỗng bị thay thế bởi một cảm giác đau đớn, nghi ngờ tột độ. Đầu óc tôi quay cuồng, những hình ảnh hạnh phúc của chúng tôi bỗng trở nên mờ ảo, xa vời.

Tiếng còi xe cấp cứu inh ỏi xé tan sự tĩnh lặng của buổi sáng. Đội ngũ y tế nhanh chóng có mặt, sơ cứu cho An ngay tại chỗ. Sau khi kiểm tra sơ bộ, họ khuyên cô nên nghỉ ngơi một chút trước khi vào viện để kiểm tra kỹ hơn. Khi An đã thiếp đi trên giường, khuôn mặt cô ấy vẫn còn tái nhợt và mệt mỏi, sự tò mò và nghi ngờ trong tôi không ngừng thôi thúc. Tôi cầm lại chiếc điện thoại của An. Dù cảm thấy có lỗi, nhưng tôi không thể ngăn được bản thân mình. Tôi lướt xuống phần tin nhắn. Và rồi, tôi như bị sét đánh ngang tai khi kinh ngạc phát hiện một cuộc hội thoại dài với một người phụ nữ lớn tuổi, được An gọi là "mẹ ruột". Mẹ vợ tôi đã mất từ rất lâu rồi cơ mà! Tôi như không còn đứng vững. "Chuyện này... chuyện này là sao? An đang giấu tôi điều gì khủng khiếp vậy?".

Sau khi đưa An đến bệnh viện, các bác sĩ thông báo cô bị hạ canxi nghiêm trọng và thiếu máu, có lẽ do căng thẳng quá độ và ăn uống không đủ chất. Khi An đã tỉnh táo hơn, ánh mắt cô ấy nhìn tôi đầy mệt mỏi và có chút lo sợ. Tôi quyết định không thể giữ bí mật này thêm nữa. Tôi đưa chiếc điện thoại của cô ấy ra, màn hình vẫn hiển thị đoạn tin nhắn với "mẹ ruột". "An, chuyện này là sao? Em giải thích cho anh đi. Mẹ em... mẹ em đã mất lâu rồi mà?". An im lặng hồi lâu, ánh mắt cô ấy dường như đang đấu tranh nội tâm dữ dội, như muốn nói ra nhưng lại không dám. Cuối cùng, cô ấy khẽ thở dài, giọng nói yếu ớt nhưng rõ ràng, từng lời như cứa vào lòng tôi: "Anh có quyền được biết sự thật. Nhưng biết xong... anh có còn muốn sống cùng em không?".

Lời nói của An như một nhát dao nữa đâm thẳng vào tim tôi. Tôi cảm thấy đau đớn, thất vọng, và cả một chút giận dữ. "Em nói vậy là sao? Chẳng lẽ em còn điều gì giấu tôi nữa ư? Chúng ta đã là vợ chồng, sao em lại có thể giấu anh những chuyện quan trọng như vậy?". An nhắm mắt lại, một giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên thái dương cô ấy. "Em xin lỗi, Khải. Em đã định nói với anh nhiều lần rồi, nhưng em không đủ can đảm". Cô ấy hít một hơi thật sâu, như lấy hết sức lực còn lại, rồi bắt đầu kể ra sự thật đau lòng: "Em... em không phải là con ruột của ba mẹ nuôi như em từng kể với anh. Em bị bỏ rơi ở cô nhi viện từ khi còn rất nhỏ, cho đến năm 2 tuổi mới được ba mẹ hiện tại nhận nuôi". Giọng cô ấy nghẹn ngào, đứt quãng. "Mẹ ruột của em... bà ấy đã tìm đến em cách đây một năm, xin em tha thứ. Nhưng em vẫn chưa thể... Em giấu kín bí mật này vì em sợ. Sợ bị kỳ thị là trẻ mồ côi, sợ anh không chấp nhận em, sợ gia đình anh sẽ nghĩ không hay về em, Khải à".

Tôi chết lặng. Toàn thân tôi như đóng băng. Tôi và An đã yêu nhau suốt 4 năm, kết hôn được 2 năm. Hạnh phúc gia đình tưởng chừng như viên mãn, không một gợn sóng. Tôi chưa từng một lần nghi ngờ cô ấy, chưa từng mảy may nghĩ rằng có một bí mật lớn đến vậy ẩn sâu trong cuộc đời An. An luôn dịu dàng, tử tế, và được lòng cả gia đình tôi. Bố mẹ tôi rất yêu thương cô ấy, xem cô ấy như con gái ruột. Điều khiến tôi sụp đổ nhất không phải là vì cô ấy giấu giếm gốc gác, mà là sự dằn vặt, nỗi đau khổ hiện rõ trong ánh mắt cô ấy khi kể. Tôi nhận ra cô ấy đã từng muốn nói ra sự thật này nhiều lần, nhưng vì quá sợ hãi, vì nỗi lo mất đi những gì đang có, mà không thể. An gục mặt, nước mắt thấm đẫm ga trải giường bệnh. "Em không phản bội anh, Khải", cô ấy nức nở, giọng run rẩy. "Em chỉ sợ mất đi gia đình hiện tại, mất đi anh, mất đi những gì em đã cố gắng có được bằng cả cuộc đời mình". Tôi nhìn cô ấy, lòng tôi hỗn độn trăm mối, vừa giận, vừa thương, vừa day dứt.

Mấy ngày sau đó, tôi sống trong mớ cảm xúc giằng xé. Tôi giận vì An đã giấu tôi một bí mật lớn đến vậy, một bí mật liên quan đến cả quá khứ và thân phận của cô ấy. Nhưng kỳ lạ thay, tôi không thể nào ghét An. Tôi nhớ lại những năm tháng yêu nhau, những lời thề nguyền dưới mái đình. Tôi nhớ lại nụ cười của cô ấy, sự dịu dàng của cô ấy, những bữa cơm ấm áp An chuẩn bị, những lời động viên khi tôi gặp khó khăn trong công việc. Dù gốc gác cô ấy thế nào, cô ấy vẫn là An, người con gái mà tôi yêu. Tôi nhận ra rằng, người con gái mà tôi yêu không quan trọng ở việc "con của ai", mà là người luôn cố gắng sống lương thiện, tử tế, vượt lên cái gốc gác tối tăm mà cô ấy không thể lựa chọn. Một sự đồng cảm sâu sắc, một tình yêu thương vô bờ bến dâng trào trong lòng tôi. Tôi muốn bảo vệ cô ấy bằng mọi giá.

Cuối cùng, tôi đưa ra một quyết định quan trọng. Tôi phải làm gì đó để bù đắp, để chăm sóc vợ tôi, để cô ấy bình ổn tinh thần, chuẩn bị cho một tương lai mà chúng tôi cùng nhau xây dựng. Tôi nhẹ nhàng ôm An vào lòng, nói khẽ, giọng tôi run run vì xúc động: "An à, em đừng lo nữa. Anh yêu em, yêu tất cả những gì thuộc về em, cả quá khứ và hiện tại. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi chuyện, em tin anh nhé". Tôi hiểu rằng, có những người mang bóng tối trong quá khứ nhưng cả đời chỉ muốn sống dưới ánh sáng, muốn được yêu thương và chấp nhận. Tôi chọn An, như cách cô ấy đã chọn sống thật dù quá khứ đau đớn đến thế nào. Hơn nữa, chúng tôi đang có kế hoạch có em bé, và tôi muốn An có một tinh thần tốt nhất để chuẩn bị cho thiên chức làm mẹ thiêng liêng.

Tuy nhiên, trong lòng tôi vẫn còn một nỗi băn khoăn lớn, như một tảng đá đè nặng. Liệu tôi có nên lựa lời kể hết sự thật này với mẹ tôi không? Mẹ tôi là người rất trọng sĩ diện, và tôi lo sợ nếu một ngày nào đó mọi người biết được một cách bị động, không phải từ chúng tôi, thì An sẽ bị hiểu lầm, bị tổn thương thêm lần nữa. Tôi biết bố mẹ tôi yêu thương An, xem cô ấy như con gái ruột, nhưng liệu họ có chấp nhận được sự thật này không, hay sẽ quay lưng với cô ấy? Tôi không biết nên làm thế nào trong tình huống này, giữa sự lựa chọn bảo vệ vợ và đối mặt với phản ứng khó đoán của gia đình. Tôi cần một kế hoạch thật tỉ mỉ, một cách nói chuyện thật khéo léo để đảm bảo An sẽ không bị tổn thương thêm bất cứ lần nào nữa. Tôi sẽ cố gắng hết sức để che chở cho cô ấy, cho người phụ nữ đã phải chịu đựng quá nhiều nỗi đau.

Vài tuần sau, tôi quyết định nói chuyện riêng với mẹ. Tôi chọn một buổi chiều yên tĩnh, khi chỉ có hai mẹ con. Tôi bắt đầu kể mọi chuyện một cách từ tốn, đầy cảm xúc, nhấn mạnh vào nỗi sợ hãi và sự dằn vặt mà An đã phải chịu đựng suốt bao năm qua, cách cô ấy đã phải mạnh mẽ một mình như thế nào. Tôi kể về sự kiên cường của cô ấy, về tình yêu chân thành cô ấy dành cho tôi và gia đình. Mẹ tôi lắng nghe, đôi mắt bà đẫm lệ. Bà ôm tôi vào lòng, giọng nghẹn ngào: "Con trai của mẹ, mẹ hiểu rồi. An đã chịu khổ nhiều rồi. Con và con bé hãy cứ sống hạnh phúc, mẹ sẽ luôn ở bên các con, che chở cho con bé". Lời nói của mẹ như gỡ bỏ tảng đá nặng trong lòng tôi.

Một tháng sau, An và tôi đón tin vui. An đã có thai. Cả nhà vỡ òa trong niềm hạnh phúc. Mẹ tôi, với sự thấu hiểu và tình yêu thương bao la, đã trở thành chỗ dựa vững chắc cho An. Bà thường xuyên vào thăm, nấu những món ăn ngon, chăm sóc cô ấy tận tình. "Con gái, đừng lo lắng gì cả. Cứ yên tâm dưỡng thai, mọi chuyện cứ để mẹ lo", mẹ nói với An, ánh mắt đầy trìu mến. An cảm động đến phát khóc, những giọt nước mắt hạnh phúc. Nỗi sợ hãi trong lòng cô ấy dần tan biến, thay vào đó là sự bình yên và hạnh phúc ngập tràn.

Vài tháng sau, bé gái của chúng tôi chào đời, kháu khỉnh và đáng yêu vô cùng. Chúng tôi đặt tên con là An Bình, với mong muốn cuộc sống của con sẽ luôn được bình yên và hạnh phúc. Nhìn An ôm con vào lòng, khuôn mặt rạng rỡ niềm vui và tình mẫu tử, tôi biết mình đã đưa ra quyết định đúng đắn nhất cuộc đời. Chúng tôi đã cùng nhau vượt qua giông bão, và giờ đây, hạnh phúc thực sự đã mỉm cười với gia đình nhỏ của tôi. Mối quan hệ của chúng tôi trở nên bền chặt hơn bao giờ hết, được xây dựng trên nền tảng của sự thấu hiểu, yêu thương và tha thứ. Quá khứ dù có đau buồn đến đâu, cũng không thể ngăn cản chúng tôi hướng tới một tương lai tươi sáng, nơi tình yêu và gia đình là tất cả, là điểm tựa vững chắc nhất.

thông báo

Bài đăng phổ biến

Vừa Sinh Ra Đã Bị Gia Đình Giàu Có Ruồng Bỏ Vì Vết Bớt, Sự Thật Động Trời Phía Sau Khiến Ai Cũng S;ốc

Bị Chồng đ;uổi đi, tôi đành nhận lời làm vợ anh phụ hồ để có chỗ ở, 3 tháng sau ch/oáng v/áng khi..

Ông bà chăm cháu mà nói ra 7 câu này thì sớm tan cửa nát nhà, nhất là điều đầu tiên

Chu Ngọc Quang Vinh chính thức lên tiếng: Sau khi đăng nội dung thể hiện vô ơn với đất nước

Đúng ngày 49 của vợ, tôi lau dọn bàn thờ thì t/á/i mặt thấy bát hương bốc cháy ngùn ngụt. Nghi có điềm, tôi nhìn kĩ thì ở dưới là một tờ giấy nhỏ, đọc từng dòng mà tôi run rẩy biết sự thật về người vợ quá cố

Anh trai từ bỏ ước mơ nuôi 3 em gái thành tài, 20 năm sau bà nội hối hận quá muộn

Tôi vừa vẫy vừa gào lên: – Làm ơn chở em tới trường thi với! Xe em h/ỏng, không có điện thoại! Làm ơn…!

Chồng bắt vợ bỏ th;ai để dễ bề đến với người khác, vợ quyết định bỏ tr;ốn vào miền nam sinh con. 7 năm sau cô dắt 2 con trai trở về, bắt đầu kế hoạch khiến chồng cũ đ;iêu đ;ứng

Vừa về làm dâu, buổi tối xong hết công việc mẹ chồng sang phòng rồi đòi giữ hết vàng cưới của vợ chồng tôi. Chưa kịp nói gì bà đã đi thẳng ra két cầm luôn tay nải, tôi chạy theo đòi lại rồi trách móc nhưng sáng hôm sau ngủ dậy thì thầm biết ơn bà

Gia đình em chê tôi nhà ngh;èo, lại còn là trai dân tộc thiểu số, ngày cưới tôi lái Porsche đến trong sự ng;ỡ ng;àng của toàn thể quan khách..