Lần đầu tôi nấu ăn cho người chồng thứ hai, tôi đã làm cháy cá. Không phải cháy sém, mà cháy đen sì, khét lẹt cả căn bếp nhỏ.
Tôi nhớ hôm ấy trời mưa tầm tã. Điện chập chờn, con trai riêng của tôi thì sốt, còn tôi thì tay chân rối loạn giữa nấu nướng và lau người cho con. Khi tiếng chuông cửa vang lên, tôi bối rối đến mức quên cả con cá đang nằm trên chảo.
Anh bước vào, nhìn mùi khét bốc lên nghi ngút từ bếp, mặt tôi tái mét.
– “Em xin lỗi… em… cá bị cháy rồi…” – tôi lắp bắp, tay vẫn cầm chiếc vá bị đen sạm vì lửa.
Tôi chờ đợi một ánh mắt khó chịu, một lời trách mắng, hay chí ít là một tiếng thở dài. Bởi vì... người chồng trước của tôi đã từng ném cả nồi canh chỉ vì nó mặn hơn thường lệ. Anh ta đã từng đập bát cơm xuống sàn chỉ vì tôi dậy trễ 10 phút.
Nhưng người đàn ông đang đứng trước tôi lúc này – chồng tôi – chỉ bật cười. Một nụ cười dịu dàng, thoáng chút ngạc nhiên nhưng không hề giận dữ.
Anh bước vào bếp, tắt bếp, lấy chảo xuống, vừa vẫy tay xua khói vừa nói:
– “Thế này thì hôm nay mình có món... cá tẩm than tổ ong rồi.”
Tôi sững người. Lòng tôi nghẹn lại.
Anh không hề la mắng, không cau mày, không làm tôi cảm thấy mình là một kẻ thất bại chỉ vì... cháy cá. Anh chỉ nhẹ nhàng rút điện nồi cơm, lấy điện thoại ra:
– “Thôi, mình gọi món nhé. Mai em rán lại cho anh cũng được. Nhưng lần sau đừng có vừa dỗ con vừa làm đầu bếp chuyên nghiệp nữa.”
Tôi bật cười, nước mắt cứ thế rơi. Không phải vì món ăn bị hỏng, mà vì tôi lần đầu cảm thấy mình không sợ khi đứng trước một người đàn ông trong bếp.
Chồng tôi – người đàn ông thứ hai của cuộc đời tôi – không phải người hoàn hảo. Anh không giàu có, chẳng lãng mạn như phim ảnh. Nhưng anh biết kiên nhẫn khi tôi vụng về, biết lắng nghe khi tôi mỏi mệt, và biết mỉm cười khi cá bị cháy.
Anh không đến để thay thế quá khứ của tôi. Anh chỉ đơn giản là không lặp lại những điều tồi tệ từng xảy ra với tôi.
Và tôi biết, bữa cơm ấy, dù không có món cá nào, nhưng là bữa cơm đầu tiên trong đời tôi thấy ấm lòng thật sự.