“Con vợ con không biết làm dâu. Ngày xưa tôi về nhà chồng, một tay chăm chồng con, phụng dưỡng bố mẹ chồng. Giờ thì dâu thời nay cưới về chỉ biết cãi.” câu nói của bà mẹ chồng khiến bà nhận được cái kết bất ngờ
Ngay từ ngày đầu bước chân về làm dâu, tôi đã biết mình không dễ sống.
Mẹ chồng tôi – bà Hoa – góa bụa hơn hai mươi năm, một mình nuôi ba đứa con nên người. Là người phụ nữ truyền thống, bà sống tiết kiệm từng đồng, giữ nề nếp gia phong cũ, và tuyệt đối tin rằng người vợ tốt là người biết phục tùng chồng, nhẫn nhịn với mẹ chồng, và biết cam chịu.
Còn tôi – Mai – một nhân viên văn phòng, được bố mẹ dạy dỗ rằng con gái có quyền sống bình đẳng, có tiếng nói trong gia đình và tự quyết định cuộc đời mình.
Ngay từ những ngày đầu, mâu thuẫn âm thầm đã bắt đầu.
Bà Hoa không thích tôi mặc quần jeans trong nhà, nói “đàn bà con gái phải dịu dàng, mặc váy thì phúc mới tới.”
Tôi nhẹ nhàng đáp:
– “Mẹ ơi, con đi làm cả ngày, về nhà mặc thoải mái cho dễ thở, mai có khách con mặc váy liền.”
Bà lườm, im lặng, nhưng ánh mắt nặng trĩu.
Tôi nấu ăn theo khẩu vị nhạt để tốt cho sức khỏe, bà lại chê “ăn nhạt như nước ốc”.
Tôi ngủ dậy lúc 6h sáng để kịp đi làm, bà bảo:
– “Thời tôi đi làm, 4h đã dậy nấu cơm, chứ không có nằm ườn ra như con gái thời nay.”
Tôi mệt mỏi. Tôi đã từng cố gắng nhẫn nhịn, cố gắng hòa thuận, nhưng càng nhịn, bà càng lấn. Đỉnh điểm là một lần bà nói thẳng trước mặt chồng tôi:
– “Con vợ con không biết làm dâu. Ngày xưa tôi về nhà chồng, một tay chăm chồng con, phụng dưỡng bố mẹ chồng. Giờ thì dâu thời nay cưới về chỉ biết cãi.”
Tôi nghẹn lại, mắt cay xè. Chồng tôi ngập ngừng định bênh, nhưng bị bà gắt:
– “Con là đàn ông, đứng về phía mẹ hay đàn bà ngoài kia?”
Tối đó, tôi dọn ra phòng khách ngủ.
Sáng hôm sau, tôi ngồi đối diện bà, không còn vòng vo nữa.
– “Mẹ, con biết mẹ cực khổ, con nể phục mẹ vì đã nuôi chồng con nên người. Nhưng con không phải mẹ, con sống ở thời đại khác. Con không thể sống giống như mẹ ngày xưa được. Nếu mẹ không chấp nhận được con, con sẽ xin ra ở riêng.”
Bà im lặng. Không nói gì.
Mấy ngày sau, nhà như có bão. Không ai nói chuyện với ai. Tôi chuẩn bị tinh thần rời đi thì đêm đó, bà gõ cửa phòng tôi.
Bà ngồi xuống mép giường, giọng khàn khàn:
– “Mai này... mẹ không có ý ghét con. Mẹ chỉ sợ... con không chịu nổi con trai mẹ rồi bỏ nó. Mẹ từng mất chồng, mẹ sợ cảnh đàn bà đơn thân nên mẹ cứ khắt khe...”
Tôi chết lặng.
Tôi chưa từng nghĩ sau những lời khắt khe ấy lại là nỗi sợ của một người phụ nữ từng mất tất cả.
Tôi nắm lấy tay bà, nhẹ nhàng:
– “Mẹ à, con không bỏ chồng con đâu. Nhưng con cũng cần được là chính mình. Chúng ta khác nhau, nhưng nếu mẹ cho con thời gian, con tin mình có thể hiểu nhau.”
Từ hôm đó, mọi thứ dần đổi thay.
Tôi chủ động nấu vài món theo kiểu mẹ thích. Bà bắt đầu hỏi tôi công thức món salad lạ mà tôi hay ăn. Thỉnh thoảng, bà ngồi xem cùng tôi một bộ phim hiện đại và bình luận… không còn cau mày nữa. Chồng tôi cũng trưởng thành hơn, biết đứng ở giữa, không để hai người phụ nữ quan trọng nhất đời anh rơi vào hai chiến tuyến.
Hai người đàn bà, từng đối đầu, nay cùng nhau nấu bữa cơm tối, vừa trò chuyện, vừa cười.
Tôi nhận ra: Gia đình hòa thuận không phải là sống giống nhau, mà là học cách chấp nhận và yêu thương trong sự khác biệt.
