Chàng trai tên Khánh, 25 tuổi, là một kỹ sư điện sống tại một vùng quê
nghèo. Mồ côi mẹ từ nhỏ, cha mất khi anh vừa tốt nghiệp đại học, Khánh sống nhờ
vào đồng lương ít ỏi và sự kiên cường. Anh là người trầm tính, ít nói, nhưng
luôn sống chân thành và có trách nhiệm.
Cô gái tên Linh, 23 tuổi, con gái duy nhất của một đại gia trong ngành bất động sản ở thành phố. Linh xinh đẹp, học thức, từng du học và có cả một tương lai rộng mở phía trước. Nhưng đằng sau vẻ ngoài hào nhoáng ấy, cô lại luôn cảm thấy trống rỗng trong những mối quan hệ giả tạo và toan tính....ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN
Hai người gặp nhau trong một dịp tình cờ – một chuyến đi thiện nguyện vùng
cao do công ty của Linh tổ chức, và Khánh là người phụ trách kỹ thuật điện cho
chương trình. Lúc đầu, họ không ưa gì nhau: Khánh nghĩ Linh chỉ là tiểu thư
đỏng đảnh, còn Linh thấy Khánh quá lạnh lùng và khô khan. Nhưng những ngày làm
việc cùng nhau, chứng kiến sự tận tâm của Khánh với trẻ em vùng cao, và sự chân
thành trong từng hành động, Linh dần cảm mến. Còn Khánh, anh bị chinh phục bởi
nụ cười rạng rỡ và trái tim biết yêu thương của cô gái thành phố.
Tình yêu đến nhẹ nhàng nhưng đầy trắc trở. Gia đình Linh phản đối kịch liệt.
Mẹ cô bảo:
— “Con lấy ai cũng được, miễn là cùng đẳng cấp. Còn cái thằng kỹ sư tỉnh lẻ ấy?
Không!”
Linh khóc. Khánh buồn. Đã có lúc
anh định rút lui.
— “Anh không muốn em phải lựa chọn đau đớn. Anh không xứng với em.”
Nhưng Linh nắm tay anh, kiên quyết:
— “Tình yêu không đo bằng tiền bạc. Em chọn anh.”
Họ quyết định rời xa thành phố, về quê Khánh lập nghiệp. Linh bắt đầu lại từ
đầu, mở một tiệm bánh nhỏ. Khánh làm kỹ sư cho một công ty điện lực địa phương.
Cuộc sống tuy khó khăn, nhưng đầy tiếng cười.
Ba năm sau, khi công việc ổn định, tiệm bánh Linh mở thêm chi nhánh, còn
Khánh được đề bạt làm trưởng phòng kỹ thuật. Chính lúc đó, ba mẹ Linh lần đầu
về quê thăm con. Nhìn thấy ánh mắt rạng rỡ của con gái, thấy sự trưởng thành,
vững chãi của chàng rể, họ lặng lẽ thở dài.
Và rồi, trong một bữa cơm gia đình ấm cúng giữa mảnh vườn quê rợp nắng, người
cha đặt tay lên vai Khánh, nhẹ nhàng:
— “Chăm sóc con gái ta nhé. Con đã chứng minh cho ta thấy… môn đăng hậu đối đôi
khi chỉ là ảo ảnh.”
Cái kết có hậu ấy không phải là giàu sang, mà là khi tình yêu đủ lớn
để vượt qua định kiến, đủ bền để giữ nhau lại – dù “bất ổn” đến đâu.