Bố mẹ phản đối tôi lấy chồng nghèo, đến lúc anh gặp tai nạn để lại một thứ đứng tên tôi khiến ai cũng bàng hoàng

 Ngày tôi đưa Tuấn về ra mắt gia đình, cả nhà tôi im lặng suốt bữa cơm. Mẹ tôi chỉ chờ anh về rồi mới ngồi cạnh tôi, giọng nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần nghiêm khắc: “Con gái mẹ có học, có công việc ổn định, lại xinh xắn, sao lại yêu một người chạy xe ôm?”.



Tôi không thể trả lời mẹ, vì không thể diễn tả hết những lý do sâu xa về tình yêu của mình với Tuấn. Anh là người đã đón tôi giữa cơn mưa lúc tôi ốm, là người nhớ những điều nhỏ nhặt như khi tôi dặn kiêng cà muối, là người kiên nhẫn nghe tôi than phiền mỗi khi bị sếp mắng, rồi ôm tôi an ủi mà không một lời phàn nàn. Chúng tôi yêu nhau đã ba năm, Tuấn không có gì ngoài chiếc xe máy, trái tim ấm áp và lòng tự trọng đáng quý. Nhưng tất cả những điều đó không được ai nhìn thấy. Mẹ tôi thở dài: “Tình yêu không thể trả nổi tiền viện phí đâu con.”

Mẹ không đồng ý, nhưng tôi vẫn yêu anh, vẫn tin vào tình yêu ấy, dù biết phía trước chẳng dễ dàng. Và tôi đã vượt qua tất cả những rào cản để cưới được Tuấn. Đám cưới của chúng tôi rất đơn giản vì không có tiền và cũng không được sự ủng hộ hoàn toàn từ gia đình. Nhưng không sao, chỉ cần chúng tôi hạnh phúc là đủ.

Rồi một ngày tai nạn ập đến. Buổi sáng mưa, khi Tuấn đang đi giao hàng liên tỉnh, tôi nhận được điện thoại lúc 9 giờ sáng. Giọng người lạ từ đầu dây bên kia khiến tôi rụng rời: “Anh Tuấn bị tai nạn rồi, cô đến bệnh viện gấp nhé”.

Tôi cảm giác như cả thế giới sụp đổ. Đến bệnh viện, tôi thấy anh nằm đó, lạnh ngắt. Trong ví anh chỉ có 46 nghìn đồng và một tờ giấy ghi vội: “Mua cháo cho Uyên, hôm nay lạnh”. Tim tôi thắt lại, tôi không thể cầm nổi nước mắt. Tình trạng của anh lúc đó rất nguy kịch, tôi không rời khỏi anh, gần 20 tiếng không ngủ, không ăn, không uống. Tôi dốc hết những gì mình có để trả tiền phẫu thuật cho anh. Nhớ lại câu mẹ nói “Tình yêu không trả nổi tiền viện phí đâu con”, tôi càng đau đớn và quyết tâm cứu anh.

May mắn là sau đó, bố mẹ tôi đã gom được 20 triệu gửi lên, tôi cảm thấy tình yêu của chúng tôi dường như được công nhận. Tuấn bị rơi vào trạng thái thực vật, nằm viện mà không biết bao giờ sẽ tỉnh lại.

Sau 40 ngày, tôi nhận được cuộc gọi từ một văn phòng luật. Luật sư mời tôi đến nhận tài sản mà Tuấn để lại – một căn hộ chung cư nhỏ, đã đứng tên tôi từ trước khi anh gặp tai nạn. Tôi ngồi lặng người. Hóa ra, trong suốt ba năm yêu tôi, Tuấn đã âm thầm làm đủ mọi việc, mua nhà trả góp và lặng lẽ sang tên tôi. Anh không hứa hẹn hạnh phúc, mà chính anh đã mang lại hạnh phúc cho tôi.

Luật sư, một người khách quen rất quý Tuấn, đã giúp đỡ anh rất nhiều. Ông cho biết Tuấn dặn nếu có chuyện gì xảy ra thì trao ngay căn nhà ấy cho tôi. Anh còn để lại một khoản nợ 150 triệu chưa kịp thanh toán, vì muốn tôi nhận căn nhà khi đã trả xong nợ. Anh luôn muốn vợ chồng ổn định trước khi sinh con, nhưng giờ đây, tôi chỉ có thể cười ra nước mắt khi nghĩ đến dự định ấy.

Giờ đây, tôi sống trong căn nhà nhỏ ấy, một món quà đầy ý nghĩa mà tôi có được từ sự hy sinh của Tuấn. Mỗi sáng, khi pha tách cà phê, tôi lại nhớ dáng anh ngồi cặm cụi tính từng đồng, lo cho tương lai của chúng tôi. Có những đêm, tôi mơ thấy anh vẫn đang ở bên, với nụ cười hiền lành, vẫn che ô cho tôi trong cơn mưa.

Một lần mẹ tôi đến thăm. Bà đứng lặng trước ảnh cưới của chúng tôi. Tôi không hỏi gì, vì giờ đây tôi đã hiểu. Có những điều không cần phải tranh cãi. Yêu một người, đâu phải vì họ giàu hay nghèo, mà là vì họ dám hy sinh cho mình – một cách thầm lặng và kiên định nhất.

Có người từng hỏi tôi: “Có hối hận không khi yêu một người không môn đăng hộ đối?”

Tôi chỉ mỉm cười, tất nhiên là không. Bởi tình yêu không phải là sự trao đổi, mà là sự cho đi không điều kiện. Tình yêu đẹp không phải ở những gì bạn nhận được, mà là khi bạn cảm thấy đủ đầy bên nhau, dù tay trắng.

Tôi nhìn xuống bụng mình và mỉm cười. Một đứa trẻ tử tế như bố nó sắp ra đời. Tuấn – người đàn ông tôi chọn làm chồng, giờ đang từng bước phục hồi chức năng, ánh mắt đầy hy vọng khi nhìn vợ. Tôi vẫn tin, tình yêu có thể lo được mọi thứ.

thông báo

Bài đăng phổ biến

Vừa Sinh Ra Đã Bị Gia Đình Giàu Có Ruồng Bỏ Vì Vết Bớt, Sự Thật Động Trời Phía Sau Khiến Ai Cũng S;ốc

Bị Chồng đ;uổi đi, tôi đành nhận lời làm vợ anh phụ hồ để có chỗ ở, 3 tháng sau ch/oáng v/áng khi..

Ông bà chăm cháu mà nói ra 7 câu này thì sớm tan cửa nát nhà, nhất là điều đầu tiên

Chu Ngọc Quang Vinh chính thức lên tiếng: Sau khi đăng nội dung thể hiện vô ơn với đất nước

Đúng ngày 49 của vợ, tôi lau dọn bàn thờ thì t/á/i mặt thấy bát hương bốc cháy ngùn ngụt. Nghi có điềm, tôi nhìn kĩ thì ở dưới là một tờ giấy nhỏ, đọc từng dòng mà tôi run rẩy biết sự thật về người vợ quá cố

Anh trai từ bỏ ước mơ nuôi 3 em gái thành tài, 20 năm sau bà nội hối hận quá muộn

Tôi vừa vẫy vừa gào lên: – Làm ơn chở em tới trường thi với! Xe em h/ỏng, không có điện thoại! Làm ơn…!

Chồng bắt vợ bỏ th;ai để dễ bề đến với người khác, vợ quyết định bỏ tr;ốn vào miền nam sinh con. 7 năm sau cô dắt 2 con trai trở về, bắt đầu kế hoạch khiến chồng cũ đ;iêu đ;ứng

Vừa về làm dâu, buổi tối xong hết công việc mẹ chồng sang phòng rồi đòi giữ hết vàng cưới của vợ chồng tôi. Chưa kịp nói gì bà đã đi thẳng ra két cầm luôn tay nải, tôi chạy theo đòi lại rồi trách móc nhưng sáng hôm sau ngủ dậy thì thầm biết ơn bà

Gia đình em chê tôi nhà ngh;èo, lại còn là trai dân tộc thiểu số, ngày cưới tôi lái Porsche đến trong sự ng;ỡ ng;àng của toàn thể quan khách..