Lấy vợ 62 tu:;ổi còn tôi là trai tân chỉ mới 36t, đến lúc vợ thông báo mang th:;ai, tôi đưa đi khám thì bác sĩ nói thẳng 1 câu khiến cả 2 đứng hình ngay lập tức, tôi trào nước mắt còn vợ thì…
– “Cô nhà anh không thể mang thai được. Tử cung đã teo gần hoàn toàn, không còn khả năng mang thai ít nhất từ 10 năm nay.”
Tôi chết lặng. Bà tái mét.
Tôi quay sang nhìn vợ, lòng rối bời. Bà lắp bắp:
– “Không… không thể… chị Lan đưa tôi que thử… bảo thử cho vui…”
Tôi hỏi lại:
– “Chị Lan nào?”
Và đó là lúc twist xuất hiện.
Chị Lan – hàng xóm mới chuyển đến – thường qua nhà tôi chơi. Trạc ngoài 40, còn son. Tôi cũng từng cảm nhận chị có ánh mắt khác thường với tôi. Nhưng tôi chưa bao giờ để tâm, vì tôi chỉ yêu vợ.
Tối đó, tôi sang hỏi thẳng chị Lan.
Chị không chối. Thậm chí còn… thản nhiên:
– “Em thấy anh sống với bà ấy phí hoài quá. Em chỉ muốn thử xem nếu bà ấy tưởng có thai, anh sẽ bỏ hay ở lại. Ai ngờ bà lại tin thật.”
Tôi giận đến run người, nhưng không đánh chửi. Tôi quay về, ôm vợ mình thật chặt.
Bà khóc, không phải vì không có con, mà vì bà cảm thấy có lỗi khi tin người ngoài hơn chồng mình.
Tôi lau nước mắt cho bà rồi khẽ nói:
– “Không cần con. Chỉ cần bà. Tôi chọn bà ngày xưa không phải vì nghĩ bà sẽ sinh cho tôi một đứa trẻ. Mà vì bà đã làm cho tôi thấy mình là một người đàn ông có giá trị, tử tế, và được yêu.”
Một năm sau, chúng tôi xin con nuôi – một bé gái bị bỏ rơi ngoài cổng chùa. Tôi đặt tên con là Ánh Dương, vì con đến vào đúng ngày nắng đầu tiên sau chuỗi ngày mưa ảm đạm.
Tôi, bà – vợ tôi – và Ánh Dương, sống tiếp một cuộc đời mà nhiều người vẫn bàn ra tán vào. Nhưng tôi không cần thanh minh. Vì đôi khi, yêu không cần phải hợp lý, chỉ cần đúng người.
