Chị chồng vay 2 tỷ để xây nhà, đi ăn tân gia xong về chồng tôi tuyên bố xóa nợ, tôi s/ôi má/u gọi hẳn chị chồng đến 3 mặt 1 lời thì chị dúi vào tay tôi cả bọc túi bóng đen khiến tôi phải gật gù đồng ý..
Bữa tiệc tân gia của chị chồng kết thúc trong tiếng cười nói rộn rã, ai cũng khen nhà chị đẹp như mơ. Nhưng chỉ vài tiếng sau, trong căn phòng ngủ nhỏ, chồng tôi buông ra một câu khiến tôi sôi máu: “Anh quyết định xóa nợ cho chị.” Lúc ấy, tôi thề là mình chưa bao giờ muốn gào lên như vậy trong đời.
Chị chồng vay của chúng tôi 2 tỷ để xây nhà, giấy tờ ghi rõ ngày trả. Tôi vốn tin mọi thứ sẽ theo đúng thỏa thuận, cho đến khi chồng tôi tỉnh bơ thông báo sẽ xóa nợ.
“Anh nói cái gì? 2 tỷ anh bỏ như cho cục kẹo thế à?” – tôi gằn giọng.
“Chị khó khăn. Mình giúp chị là chuyện nên làm.”
“Giúp? Tiền này là mồ hôi nước mắt của tôi, không phải chỉ của anh.” – tôi gần như hét.
Không nói thêm lời nào, tôi gọi cho chị chồng, yêu cầu gặp ngay. Chị tới, áo khoác còn vương mùi gió đêm. Vừa ngồi xuống, chị dúi vào tay tôi một bọc túi bóng đen, thì thào:
“Cái này… chị gửi em.”
Bên trong là một xấp tiền và một phong bì dày cộm. Nhưng khi mở phong bì, tim tôi chợt khựng lại.
Ngoài số tiền chỉ khoảng một nửa số nợ, phong bì còn chứa… một tập ảnh. Trong ảnh là chồng tôi và một người phụ nữ lạ mặt, chụp ở quán cà phê, ở trước cổng nhà nghỉ, và cả lúc anh trao đổi tiền cho cô ta.
Tôi nhìn chị chồng, mặt tái mét.
“Em nghĩ chị đưa tiền trả nợ sao? Không… chị đưa em sự thật.” – chị nói.
Chị kể, vì muốn tôi không bị lừa, chị đã thuê người theo dõi. Thì ra thời gian qua, chồng tôi không chỉ giúp chị tài chính mà còn… “giúp” người khác. Khoản 2 tỷ anh nói “xóa” thực chất là lấy cớ che giấu số tiền đã rót vào tay cô gái đó.
Tôi thấy mình vừa giận, vừa nhục. Chị chồng nắm tay tôi: “Em cứ coi như chị trả nửa nợ. Nửa còn lại… là chị trả bằng sự thật này.
Đêm ấy, tôi ngồi trong phòng khách, trước mặt là chồng tôi. Tôi ném tập ảnh lên bàn. Anh nhìn, mặt trắng bệch.
“Em nghe chị nói hết chưa?” – tôi hỏi, giọng lạnh như băng.
Anh ấp úng: “Anh… anh sai rồi. Nhưng anh vẫn yêu em…”
Tôi bật cười, tiếng cười chua chát. Yêu? Yêu mà lấy tiền chung của vợ chồng để bao người khác?
Sáng hôm sau, tôi mang giấy tờ nhà của mình gửi luật sư, đồng thời soạn đơn ly hôn. Số tiền 2 tỷ, tôi không cần nữa – vì tôi vừa mất đi thứ còn quý hơn tiền: niềm tin.
Chị chồng gọi cho tôi, chỉ nói một câu: “Em mạnh mẽ hơn chị nghĩ.”
Tôi đáp: “Cảm ơn chị. Bây giờ em biết ơn chị vì đã không để em bị mù quáng thêm.”
Ba tháng sau, tôi chuyển ra khỏi căn nhà cũ, mang theo ít đồ đạc và một tâm thế mới. Cuộc ly hôn diễn ra nhanh chóng hơn tôi tưởng – chồng cũ ký tên không một lời phản kháng, có lẽ anh cũng hiểu rằng, thứ anh đánh mất không chỉ là một người vợ, mà là tất cả lòng tin và sự tôn trọng.
Tôi thuê một căn hộ nhỏ gần công ty, bắt đầu lại từ con số không. Những đêm đầu tiên, tôi vẫn giật mình tỉnh giấc, vẫn thấy nghẹn nơi lồng ngực. Nhưng rồi, tôi học cách tự pha cà phê, tự dỗ mình ngủ, và tự mỉm cười mỗi sáng khi nhìn thấy gương mặt trong gương – tuy mệt mỏi, nhưng không còn giả vờ hạnh phúc.
Chị chồng – người tôi từng dè chừng – trở thành một đồng minh lặng lẽ. Thỉnh thoảng chị nhắn tin hỏi han, đôi lần mời tôi qua nhà dùng bữa. Tôi hiểu, đó không chỉ là sự bù đắp, mà còn là một cách để chị nói lời xin lỗi.
Một chiều mưa, khi hai chị em ngồi trong bếp, chị rót cho tôi một ly trà nóng và nói nhỏ:
“Em có trách chị không? Nếu chị không đưa ảnh đó… có lẽ em vẫn đang sống trong một cái lồng vàng mà không biết.”
Tôi lắc đầu. “Không. Em thà đau một lần còn hơn sống dối mình cả đời.”
Tôi nhìn ra cửa sổ – nơi những giọt mưa đang rơi, đều đặn và không hối hả. Giống như tôi của hiện tại: không còn nôn nóng níu giữ điều gì đã vỡ, cũng không còn sợ bắt đầu lại.
Có những mất mát là khởi đầu. Và lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi thấy nhẹ lòng.
