Về quê họp lớp anh bị người yêu cũ c///oi th//ường, 10 phút sau bố cô cúi đầu trước anh cả đám sữ/ng s/ờ
Hùng ngồi lặng lẽ trong góc quán ăn quen thuộc ở thị trấn nhỏ, nơi anh từng lớn lên. Hôm nay là buổi họp lớp sau mười năm tốt nghiệp. Những gương mặt cũ, những nụ cười thân quen lần lượt xuất hiện, nhưng ánh mắt Hùng lại vô tình chạm phải Thảo – người yêu cũ của anh. Cô bước vào, lộng lẫy trong chiếc váy hàng hiệu, tay khoác một người đàn ông bảnh bao, ánh mắt kiêu kỳ quét qua đám đông. Khi nhìn thấy Hùng, Thảo khẽ nhếch môi, nở một nụ cười mỉa mai.
“Anh
Hùng vẫn thế nhỉ? Vẫn cái áo sơ mi cũ, chắc vẫn chạy xe ôm ở quê chứ gì?” Thảo
lên tiếng, giọng điệu đầy châm chọc. Cả đám bạn cười khúc khích, vài người ngại
ngùng nhìn Hùng. Anh chỉ cười nhẹ, không đáp, ánh mắt trầm tĩnh như mặt hồ
không gợn sóng.
Hùng từng là chàng trai sáng giá nhất lớp,
nhưng sau khi chia tay Thảo, anh chọn ở lại quê, không lên thành phố như cô.
Thảo giờ là giám đốc marketing của một công ty lớn, còn Hùng, trong mắt cô, chỉ
là một kẻ thất bại. “Anh nên học hỏi người yêu tôi đây này,” Thảo tiếp tục, chỉ
tay về phía người đàn ông bên cạnh. “Giám đốc chi nhánh ngân hàng, không phải
ai cũng làm được đâu.”
Hùng vẫn im lặng, nhấp một ngụm bia, ánh mắt
không chút dao động. Đám bạn bắt đầu chuyển chủ đề, nhưng không khí vẫn ngượng
ngùng. Đúng lúc đó, một chiếc xe hơi sang trọng đỗ trước quán. Một người đàn
ông trung niên, tóc điểm bạc, bước xuống với vẻ mặt hớt hải. Cả đám sững sờ khi
nhận ra đó là ông Tâm – bố của Thảo, một doanh nhân có tiếng trong vùng.
Ông Tâm bước thẳng vào quán, ánh mắt tìm kiếm.
Khi thấy Hùng, ông vội vàng tiến tới, cúi đầu chào một cách kính cẩn. “Cậu
Hùng, cảm ơn cậu đã giúp công ty tôi vượt qua vụ khủng hoảng lần trước. Nếu
không có cậu đầu tư và cố vấn, chắc công ty tôi đã phá sản rồi!” Ông nắm tay
Hùng, giọng đầy biết ơn. “Cậu đúng là ân nhân của gia đình tôi.”
Cả đám bạn há hốc mồm, Thảo đứng như trời
trồng, mặt tái mét. Người yêu cô cũng lúng túng, không dám ngẩng đầu. Hóa ra,
Hùng không chỉ ở lại quê mà còn âm thầm xây dựng một quỹ đầu tư, giúp đỡ nhiều
doanh nghiệp địa phương, trong đó có công ty của bố Thảo. Anh không khoe
khoang, nhưng tầm ảnh hưởng của anh đã vượt xa những gì mọi người tưởng tượng.
Hùng chỉ mỉm cười, vỗ vai ông Tâm. “Chú đừng
khách sáo, cháu chỉ làm điều mình thấy đúng thôi.” Anh đứng dậy, chào tạm biệt
mọi người, rồi bước ra chiếc xe hơi đang chờ sẵn ngoài cửa. Cả đám bạn nhìn
theo, không ai nói nên lời. Thảo cúi đầu, tay siết chặt, trong lòng trào dâng
sự hối hận.
Cuộc họp lớp kết thúc với một bài học không ai
quên: đừng bao giờ đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài.
