Vì vòng một quá lớn nên tôi phải đến bệnh viện tư vấn ph//ẫu
thu//ật, không ngờ bác sĩ khám cho tôi lại chính là… anh chàng đẹp trai tôi vừa
xem mắt hôm qua.
Bác sĩ Thẩm chớp đôi mắt đào hoa, giọng nói trầm thấp quyến rũ
vang lên:
"Tháo áo khoác ra, mở cúc áo ngực."
Tôi đỏ mặt hoàn tất buổi khám, nhưng lại loay hoay mãi không cài
được áo ngực.
Bác sĩ Thẩm quay sang bảo y tá giúp.
Đầu óc tôi bỗng “đơ” toàn tập, vội lắp bắp:
"Không cần phiền vậy đâu! Anh giúp tôi là được rồi!"
Giây sau đó, cánh tay anh nhẹ nhàng vòng qua tôi…
Trước khi ra khỏi nhà đi xem mắt, mẹ nhìn chiếc hoodie rộng
thùng thình tôi mặc mà đầy vẻ chán ghét.
"Ăn mặc kiểu gì vậy hả? Không biết chưng diện gì cả, ăn mặc
thế này người ta nhìn mày còn có cảm giác không?"
Bà ép tôi thay một chiếc áo hơi ôm sát người, rồi bất ngờ giật
luôn kính trên mặt tôi.
"Đeo kính làm gì? Nhỡ đâu người ta tưởng mày cận nặng, sinh
con ra không khoẻ thì sao?"
Tôi theo phản xạ khom vai, nhỏ giọng phản bác:
"Không đeo kính thì con không nhìn rõ đường đi."
Mẹ tôi hừ một tiếng:
"Đừng có xạo, có ba độ thì nhìn đường không ra à?"
"Mày cố tình phá buổi xem mắt này đúng không?"
"Để tao nói cho mày biết, thằng đó điều kiện cực kỳ tốt,
bao nhiêu đứa tranh giành. Mày mà không biết điều thì đừng trách tao!"
Tôi định nói mình còn loạn thị hơn hai độ, nhìn mọi thứ toàn bị
bóng đôi, nhưng nghĩ kỹ rồi lại thôi.
Một khi mẹ tôi đã quyết, thì không ai có thể lay chuyển được.
Bà chỉ tin vào những gì mình cho là đúng.
Tôi rời nhà với tầm nhìn mờ mịt. Vì không nhìn rõ số xe, tôi lỡ
mất một chuyến buýt.
Khi đến quán cà phê ở trung tâm, đã muộn mười phút so với giờ
hẹn.
Tôi chạy vội vào trong, nheo mắt tìm người đàn ông mặc sơ mi
trắng.
Bên cửa sổ, có một người đàn ông mặc áo trắng ngẩng đầu nhìn
tôi.
Chắc là anh ta?
Tôi vội bước tới, gương mặt đầy áy náy:
"Xin lỗi, tôi đến trễ một chút."
Người đàn ông khựng lại:
"Cô là...?"
"Tôi là Kiều Nhan."
"Kiều Nhan?"
Anh ta khẽ cười, giọng điệu có chút kỳ lạ:
"Tôi là... Thẩm Khước."
Giọng anh ta trầm, rất dễ nghe.
Dù tôi không nhìn rõ mặt anh ta, nhưng vẫn có thể thấy anh ta
rất điển trai,dáng cao, vai rộng,da trắng, tóc dày.
Trên người còn phảng phất mùi nước hoa gỗ dễ chịu.
Tôi ngại ngùng cúi đầu.
Mẹ nói đúng, người như anh ta có điều kiện tốt, ngoại hình xuất
sắc làm sao có thể để mắt đến một cô gái bình thường như tôi?
Quả nhiên, tôi mới ngồi xuống được vài phút thì
Thẩm Khước nhận một cuộc điện thoại.
"Xin lỗi, tôi có việc phải xử lý gấp. Cô ngồi đây đợi tôi
một lát nhé? Tôi quay lại ngay."
Nói xong, anh bước vội ra khỏi quán.
Tôi khẽ cười khổ.
Cái cớ này thật quá vụng về.
Chắc chỉ là chuông báo giả làm lý do rút lui thôi?
Hơn nữa, anh ta còn chẳng hỏi số điện thoại hay liên lạc đây rõ
ràng là không có hứng thú rồi.
Nhưng tôi cũng không mong gì nhiều.
Tôi biết mình không xứng với anh ta.
Điện thoại vang lên, là mẹ gọi.
Tôi vừa bắt máy đã bị mắng như tát nước:
"Kiều Nhan, mày chạy đi đâu rồi? Người ta chờ mày hai mươi
phút rồi đó biết không!"
Tôi vội giải thích:
"Con gặp anh ta rồi, chắc là anh ta không ưng, nên đã rời
đi."
Mẹ tôi càng cao giọng, gay gắt:
"Mày đang nói linh tinh gì thế? Người ta bảo vẫn đang ngồi
chờ, còn nói chưa thấy mày đâu hết!"
Tôi khựng lại.
Ở đây có hai quán cà phê nằm sát nhau.
Vì vội và không nhìn rõ, chắc là... tôi vào nhầm quán rồi?
Vậy người đàn ông khi nãy hình như không phải đối tượng xem mắt
của tôi?!