“Người phụ nữ bán phở sáng luôn để lại một bát riêng cho người đàn ông nghèo qua đường, và đến một ngày ông biến mất, để lại một bức thư cảm ơn khiến bà bật khóc”

 Mỗi buổi sáng, khi sương còn phủ nhè nhẹ trên mặt đường, bà Hoa đã bắc nồi nước lèo lên bếp, ngọn lửa củi rừng tí tách cháy bên bếp lò đỏ hồng. Quán phở của bà không có biển hiệu, chỉ là cái bàn gỗ cũ, mấy chiếc ghế nhựa, nằm nép mình ở góc phố nhỏ gần bến xe.



Bà Hoa sống một mình. Chồng mất sớm, con trai đi làm ăn xa ít khi về. Bà chẳng giàu có, nhưng sống tử tế. Mỗi sáng, khách đến ăn đều biết rằng ở góc bàn, bao giờ cũng có một bát phở nhỏ được bà đặt riêng – không ai được đụng vào. Ai hỏi, bà chỉ cười:
— Ừ, bà để phần cho “ông khách quen”.

“Ông khách quen” ấy không ai rõ tên. Chỉ biết là một người đàn ông râu tóc bạc phơ, áo quần xộc xệch, dáng người gầy nhom. Ông xuất hiện đều đặn mỗi sáng, ngồi ở chiếc ghế nhựa xa nhất, lặng lẽ ăn xong rồi gật đầu cảm ơn. Không nói nhiều, không phiền ai, cũng chẳng bao giờ trả tiền.

Bà Hoa chưa từng hỏi ông tên. Chỉ biết, vào cái hôm đầu tiên ông đi ngang qua quán, đứng lấp ló nhìn nồi nước lèo sôi nghi ngút, ánh mắt ông như một đứa trẻ đói nhìn qua tấm kính. Bà múc cho ông một tô, ông ngập ngừng, rồi cúi đầu cảm ơn, ăn sạch sẽ từng giọt nước cuối cùng. Kể từ hôm đó, bà luôn để dành cho ông một phần.

Ngày nắng cũng như ngày mưa.

Một sáng mùa đông, trời lạnh hơn mọi hôm, bà Hoa mặc thêm chiếc áo len cũ, vẫn nấu nồi nước lèo quen thuộc. Bà để lại bát phở như thường lệ.

Nhưng ông không đến.

“Chắc nay mệt,” bà nghĩ, “mai sẽ đến.”

Hôm sau, rồi hôm sau nữa. Vẫn không thấy ông. Bà bắt đầu lo lắng. Gió lạnh lùa qua quán phở trống chiếc ghế quen, bát phở nguội dần mà lòng bà nặng trĩu.

Đến ngày thứ bảy, bà đã định sẽ không để phần nữa. Nhưng rồi lại lặng lẽ múc một bát, đặt xuống đúng chỗ cũ.

Thì một đứa bé chạy đến, đưa cho bà một phong bì nhỏ đã ướt nước sương, giọng thì thầm:
— Ông ấy nhờ cháu mang đến. Ông bảo là "cho bà bán phở".

Bà Hoa cầm phong bì, tay run run. Mảnh giấy bên trong ngắn ngủi, nhưng những dòng chữ nắn nót, sạch sẽ, khiến bà bật khóc ngay giữa quán:

Tôi xin phép được cảm ơn bà – người phụ nữ nhân hậu đã nuôi sống một con người gần như đã đánh mất niềm tin. Bà không biết đâu, nhưng những bát phở mỗi sáng không chỉ là thức ăn. Đó là sự sống, là lòng trắc ẩn, là ngọn lửa nhỏ đã giữ tôi không gục ngã giữa mùa đông cuộc đời.

Tôi từng là một người cha, một người chồng. Nhưng tôi đã lầm lỡ, đánh mất gia đình, công việc, danh dự. Tôi lang thang như một bóng ma. Và rồi, bà – một người xa lạ – đã cho tôi cảm giác mình vẫn còn được đối xử như một con người.

Bà chưa từng hỏi tôi là ai. Bà chỉ cho. Âm thầm, bền bỉ.
Hôm nay, tôi rời đi. Có người thân tìm được tôi sau nhiều năm mất tích. Tôi sẽ đến trại dưỡng lão sống nốt phần đời còn lại – lần đầu tiên có một mái nhà tử tế sau rất lâu.

Xin gửi lời cảm ơn đến tấm lòng của bà.
Cầu mong bà luôn mạnh khỏe.

— Người khách vô danh.”

Bà Hoa lau nước mắt, cầm bức thư áp lên ngực. Bát phở trên bàn vẫn còn nghi ngút khói, nhưng chiếc ghế trống ấy dường như hôm nay đã có lời chia tay tử tế.

Kể từ hôm đó, bà vẫn bán phở. Nhưng mỗi khi ai hỏi về “ông khách quen”, bà chỉ mỉm cười, chỉ tay lên một tờ giấy đã được ép nhựa, dán ngay trên tường quán – bức thư ấy.

Người ta đến ăn không chỉ vì phở ngon, mà vì ở quán ấy, người ta tin rằng lòng tốt vẫn còn – như hương phở bay trong sáng sớm, nhẹ mà thấm đến tận tim.

thông báo

Bài đăng phổ biến

Vừa Sinh Ra Đã Bị Gia Đình Giàu Có Ruồng Bỏ Vì Vết Bớt, Sự Thật Động Trời Phía Sau Khiến Ai Cũng S;ốc

Ông bà chăm cháu mà nói ra 7 câu này thì sớm tan cửa nát nhà, nhất là điều đầu tiên

Chu Ngọc Quang Vinh chính thức lên tiếng: Sau khi đăng nội dung thể hiện vô ơn với đất nước

Đúng ngày 49 của vợ, tôi lau dọn bàn thờ thì t/á/i mặt thấy bát hương bốc cháy ngùn ngụt. Nghi có điềm, tôi nhìn kĩ thì ở dưới là một tờ giấy nhỏ, đọc từng dòng mà tôi run rẩy biết sự thật về người vợ quá cố

Anh trai từ bỏ ước mơ nuôi 3 em gái thành tài, 20 năm sau bà nội hối hận quá muộn

Vừa về làm dâu, buổi tối xong hết công việc mẹ chồng sang phòng rồi đòi giữ hết vàng cưới của vợ chồng tôi. Chưa kịp nói gì bà đã đi thẳng ra két cầm luôn tay nải, tôi chạy theo đòi lại rồi trách móc nhưng sáng hôm sau ngủ dậy thì thầm biết ơn bà

Chồng bắt vợ bỏ th;ai để dễ bề đến với người khác, vợ quyết định bỏ tr;ốn vào miền nam sinh con. 7 năm sau cô dắt 2 con trai trở về, bắt đầu kế hoạch khiến chồng cũ đ;iêu đ;ứng

Hàng xóm nuôi ch-ó sủa bậy cả đêm nhà tôi không thể chợp mắt, không thể chịu nổi, đêm đó tôi lén bỏ 1 thứ trước cửa nhà

Người chồng làm bộ đội hy s/inh trong lúc cứu 5 đứa tr-ẻ bị đ/uối n/ước, vợ đứng trước biển gọi lớn “Chồng ơi, em và con vẫn đứng dây chờ anh về mà”, đúng lúc này tất cả phải chế/t lặng trước cảnh tượng.

Gia đình em chê tôi nhà ngh;èo, lại còn là trai dân tộc thiểu số, ngày cưới tôi lái Porsche đến trong sự ng;ỡ ng;àng của toàn thể quan khách..