Một bác xe ôm gi/à nhận chở một vị khách, nhưng khi đến nơi, người khách lại không có tiền trả. Bác không hề trá/ch m/óc, ngược lại còn vui vẻ giúp đỡ. Sáng hôm sau, mọi người cư/ời ch/ê bác nhẹ dạ, bị l/ừa mà không hay. Thế nhưng, chẳng ai ngờ được rằng một người đàn ông lị/ch l/ãm bất ngờ xuất hiện từ chiếc xe san/g trọ/ng, khiến cả bến xe sữ/ng s/ờ...

 Trời sẩm tối, ánh nắng cuối ngày rơi nghiêng trên bến xe nhỏ nằm nép mình giữa lòng thành phố. Bác Hòa – người đàn ông ngoài sáu mươi, dáng người gầy gò, da sạm nắng, mặc chiếc áo sơ mi bạc màu và đội chiếc mũ bảo hiểm đã tróc sơn – đang ngồi tựa lưng vào cột điện, đôi mắt dõi theo từng dòng người tấp nập qua lại.



Cả ngày hôm nay, bác mới chỉ chở được một cuốc xe ngắn, chưa đủ tiền cơm tối. Bụng bác cồn cào, nhưng bác vẫn mỉm cười khi thấy một người đàn ông trẻ, ăn mặc gọn gàng nhưng có vẻ lấm lét, bước lại gần. "Chú ơi, cho cháu đi nhờ ra khu công nghiệp bên kia cầu. Cháu đang gấp mà không có ai chịu chở. Cháu sẽ trả tiền đầy đủ."

Bác Hòa nhìn người khách lạ một lát, rồi gật đầu. "Lên xe đi cháu." Tiếng máy nổ vang lên trong bóng tối đang dần buông, cuốn theo cả sự lặng lẽ trong lòng bác. Con đường phía trước lấp loáng đèn đường, dài như chính cuộc đời thầm lặng của bác.

Khi đến nơi, người thanh niên lúng túng, cười trừ: "Cháu... cháu xin lỗi. Cháu không có tiền thật. Hôm nay cháu bị giật mất ví. Cháu định xin ai đó giúp đỡ nhưng không ai chịu... Chú là người duy nhất đồng ý. Cháu xin lỗi vì đã nói dối."

Bác Hòa thoáng sững người. Một cơn gió lạnh lướt qua khiến tấm áo mỏng của bác run lên. Nhưng rồi bác cười xòa, xua tay: "Thôi, không sao. Có khi chú cũng từng giống cháu, lỡ đường, lỡ vận. Lần sau nhớ đừng nói dối nữa, tội nghiệp người thật lòng."

Người thanh niên cúi đầu cảm ơn rối rít, ánh mắt đỏ hoe. Anh quay đi, dáng vẻ tiều tụy và đầy biết ơn. Bác Hòa quay đầu xe, chậm rãi chạy về bến trong màn đêm mịt mùng.

Sáng hôm sau, khi bác vừa dựng xe tại bến, mấy người xe ôm khác đã xúm lại cười cợt: "Bác Hòa ơi, bác già rồi mà còn nhẹ dạ thế! Nghe nói hôm qua bác bị lừa cuốc xe, phải không? Có người thấy cái thằng đó hay lảng vảng xin tiền người ta ở chợ đấy."

Bác chỉ cười hiền, không đáp. Trong lòng không giận, cũng chẳng buồn. Bác từng lăn lộn đủ nghề để hiểu rằng, có những lúc người ta không chọn được hoàn cảnh của mình. Mà giúp được ai một chút cũng là phước đức.

Gió sáng se lạnh, bầu trời xám xịt như dự báo một cơn mưa. Những lời bàn tán vẫn râm ran sau lưng bác, nhưng bác không để tâm. Đôi mắt bác vẫn hướng về phía đường lớn, hy vọng hôm nay sẽ có nhiều cuốc xe hơn.

Đúng lúc đó, một chiếc xe hơi sang trọng, bóng loáng từ xa tiến lại. Cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc vest chỉnh tề, giày da bóng loáng bước xuống. Ánh nhìn ông ta quét một vòng bến xe, dừng lại nơi bác Hòa đang ngồi. Mọi người bỗng nín lặng.

"Chào bác, bác còn nhớ cháu không?" Giọng nói ấy vang lên rõ ràng giữa không khí nặng nề. Bác Hòa ngẩng lên, nhận ra khuôn mặt quen thuộc – chính là người khách hôm qua. Nhưng hôm nay anh ta khác hẳn, gọn gàng, tự tin, và có vẻ như là một người rất thành đạt.

"Cháu là Trí – người hôm qua đi nhờ xe bác. Cháu xin lỗi vì đã nói dối bác. Hôm qua là ngày thử thách cuối cùng trong chương trình thiện nguyện mà cháu tham gia, giả làm người cơ nhỡ để hiểu cuộc sống của họ. Và bác là người duy nhất đã giúp cháu vô điều kiện."

Không khí lặng như tờ. Bác Hòa mở to mắt, chưa kịp nói gì thì Trí đã đưa ra một phong bì: "Đây là chút tấm lòng cháu gửi bác. Ngoài ra, nếu bác đồng ý, cháu muốn mời bác làm tài xế riêng cho cha cháu – người đang cần một người đáng tin cậy, thật thà như bác."

Mọi người ở bến xe sửng sốt, mắt tròn mắt dẹt. Người thì thầm, kẻ xuýt xoa, có người cúi đầu ngượng ngùng vì những lời giễu cợt trước đó. Còn bác Hòa, đứng đó, ngơ ngác như vừa tỉnh mộng.

Bác nhìn phong bì, rồi nhìn Trí, ánh mắt lấp lánh. "Bác chỉ mong sống cho tử tế. Nhưng nếu cháu thật sự cần bác, thì bác sẽ cố gắng hết sức."

Một tuần sau, bác Hòa rời bến xe, tay bắt mặt mừng với mọi người, miệng cười hiền hậu. Ai cũng mừng cho bác. Từ người xe ôm đơn độc, bác trở thành tài xế riêng cho gia đình khá giả, sống trong căn phòng trọ sáng sủa, mỗi ngày đều có công việc ổn định và sự trân trọng từ người khác.

Nhưng điều khiến bác vui nhất, không phải là tiền bạc, mà là cái cách mà lòng tốt của bác đã được ghi nhận – một cách chân thành và bất ngờ. Mỗi buổi sáng, khi lái xe đưa cha của Trí đi dạo, bác vẫn nhớ cái ngày mưa ấy, và câu nói của Trí: "Có những người tốt lặng thầm giữa đời, chỉ cần một cơ hội để ánh sáng của họ được nhìn thấy."

Và bác Hòa, một người bình dị, đã trở thành ánh sáng ấy, một lần – và mãi mãi.

thông báo

Bài đăng phổ biến

Vừa Sinh Ra Đã Bị Gia Đình Giàu Có Ruồng Bỏ Vì Vết Bớt, Sự Thật Động Trời Phía Sau Khiến Ai Cũng S;ốc

Bị Chồng đ;uổi đi, tôi đành nhận lời làm vợ anh phụ hồ để có chỗ ở, 3 tháng sau ch/oáng v/áng khi..

Ông bà chăm cháu mà nói ra 7 câu này thì sớm tan cửa nát nhà, nhất là điều đầu tiên

Chu Ngọc Quang Vinh chính thức lên tiếng: Sau khi đăng nội dung thể hiện vô ơn với đất nước

Đúng ngày 49 của vợ, tôi lau dọn bàn thờ thì t/á/i mặt thấy bát hương bốc cháy ngùn ngụt. Nghi có điềm, tôi nhìn kĩ thì ở dưới là một tờ giấy nhỏ, đọc từng dòng mà tôi run rẩy biết sự thật về người vợ quá cố

Anh trai từ bỏ ước mơ nuôi 3 em gái thành tài, 20 năm sau bà nội hối hận quá muộn

Tôi vừa vẫy vừa gào lên: – Làm ơn chở em tới trường thi với! Xe em h/ỏng, không có điện thoại! Làm ơn…!

Chồng bắt vợ bỏ th;ai để dễ bề đến với người khác, vợ quyết định bỏ tr;ốn vào miền nam sinh con. 7 năm sau cô dắt 2 con trai trở về, bắt đầu kế hoạch khiến chồng cũ đ;iêu đ;ứng

Vừa về làm dâu, buổi tối xong hết công việc mẹ chồng sang phòng rồi đòi giữ hết vàng cưới của vợ chồng tôi. Chưa kịp nói gì bà đã đi thẳng ra két cầm luôn tay nải, tôi chạy theo đòi lại rồi trách móc nhưng sáng hôm sau ngủ dậy thì thầm biết ơn bà

Gia đình em chê tôi nhà ngh;èo, lại còn là trai dân tộc thiểu số, ngày cưới tôi lái Porsche đến trong sự ng;ỡ ng;àng của toàn thể quan khách..