Mưa nhẹ rơi trên mái hiên bệnh viện thành phố, tiếng bước chân vội vã vang vọng qua hành lang dài nơi phòng khám nhi đang mở cửa sớm. Trên băng ghế đợi, một người phụ nữ khoảng bốn mươi, dáng vẻ đoan trang, ngồi nắm tay cô bé nhỏ gầy gò. Đứa bé tên là An, năm tuổi, gương mặt xanh xao vì những đợt điều trị thận mãn tính kéo dài.
Người phụ nữ ấy là chị Thu, mẹ nuôi của An. Chị không sinh con được. Năm năm trước, sau một lần tình cờ đến trại trẻ mồ côi từ thiện, chị đã gặp An – một đứa bé đỏ hỏn được bọc trong chiếc khăn cũ, đặt trước cổng cô nhi viện với tờ giấy ghi vội: “Làm ơn yêu thương con bé thay tôi. Tôi không đủ sức nuôi nó.”
Từ đó, An là con của chị. Là niềm an ủi, là nụ cười mỗi sớm mai và là trái tim chị đặt trọn vào cuộc đời.
Một ngày nọ, khi An phải nhập viện dài ngày để chờ ca ghép thận, bác sĩ nói rằng tỷ lệ tìm được người hiến phù hợp rất thấp. Cơ hội sống của An dần mờ nhạt.
Rồi điều kỳ lạ xảy ra.
Một người phụ nữ xuất hiện. Cô tên Mai, khoảng ba mươi, dáng vẻ mệt mỏi và đôi mắt như đã mất hết ánh sáng của niềm tin. Cô đến phòng bệnh, run rẩy nói với bác sĩ rằng mình muốn xét nghiệm hiến thận – cho một bé gái tên là An.
Bác sĩ hỏi:
— Cô quen cháu bé?
Cô chỉ im lặng, rồi đưa ra một mảnh giấy ố vàng.
Đó là tờ giấy năm xưa, cùng nét chữ nguệch ngoạc.
Mai là mẹ ruột của An.
Chị Thu gặp Mai lần đầu bên hành lang bệnh viện. Cuộc gặp ấy không lời mở đầu, chỉ là hai người phụ nữ nhìn nhau – một người với ánh mắt dè chừng, một người với nước mắt chan chứa.
Mai cúi đầu:
— Tôi không xứng đáng gọi An là con... Nhưng tôi vẫn theo dõi con bé nhiều năm qua. Tôi biết nó cần giúp đỡ. Hãy để tôi làm một điều duy nhất cho nó.
Chị Thu nghẹn lời. Không giận, không trách, chỉ lặng im.
Cuộc đời đôi khi tréo ngoe đến mức không cần thêm nước mắt.
Ca phẫu thuật thành công. An khỏe lại.
Hôm xuất viện, Mai đứng từ xa, định lặng lẽ quay đi. Nhưng An đã thấy cô. Con bé chạy lại, đôi mắt ngây thơ hỏi:
— Cô là ai? Sao lại khóc?
Mai định quay lưng, nhưng chị Thu đặt tay lên vai cô, dịu dàng nói:
— Đây là… người đã cho con trái thận để con được sống.
An ngập ngừng, rồi ôm chầm lấy Mai:
— Cảm ơn cô. Con sẽ ngoan để không phụ cô đâu.
Từ đó, An có hai người mẹ – một người nuôi nấng, một người sinh thành. Không cần danh phận, không cần giải thích, chỉ có tình thương làm cầu nối.
Chị Thu và Mai, hai người phụ nữ từng cách nhau bằng im lặng, giờ ngồi bên nhau mỗi chiều, cùng nhìn An đạp xe ngoài sân, tóc tung bay, nụ cười giòn tan.
Vì tình mẫu tử – không phải để sở hữu, mà là để trao đi.