"""Giữa Yêu Thương và Lựa Chọn"""

 Tôi gặp anh ở một hội thảo ngành tài chính – một người đàn ông điềm đạm, nói chuyện khéo léo và luôn để ý từng chi tiết nhỏ khiến tôi cảm thấy mình được trân trọng. Chúng tôi yêu nhau không quá lâu – tám tháng – đủ để tôi nghĩ rằng mình đã tìm được đúng người sau nhiều lần tan vỡ.



Anh không thích khoe mẽ, sống giản dị, và luôn bảo:

“Anh không có gia đình gì ràng buộc, nên có thể toàn tâm toàn ý lo cho tương lai của hai đứa.”

Sau khi ký giấy đăng ký kết hôn, anh ôm tôi vào lòng, thì thầm:

“Vợ chồng rồi, sau này có chuyện gì cũng đừng giấu nhau, nhé em.”

Tôi cười, lòng rộn ràng hạnh phúc. Nhưng chỉ ba ngày sau, tôi phát hiện ra sự thật.

Tình cờ, trong lúc dọn vali của anh để chuẩn bị cho chuyến trăng mật, tôi thấy một xấp giấy tờ cũ nhét trong túi áo vest anh không bao giờ mặc. Trong đó có sổ hộ khẩu photo. Tên anh, vợ anh – người vợ hợp pháp – và một bé gái bốn tuổi, cùng địa chỉ ở một huyện nhỏ cách đây hơn 200km.

Tôi đứng chết lặng. Mắt tôi đọc rõ từng dòng, tim thì như bị bóp nghẹt từng nhịp.

Khi tôi đối chất, anh không chối, chỉ cúi mặt và nói một câu:

“Anh định ly hôn, thật sự. Anh yêu em, nhưng mọi thứ… chưa kịp giải quyết xong.”

Tôi cười, mà nước mắt rơi. Yêu tôi, nhưng lại để tôi bước vào hôn nhân bằng một lời nói dối. Không một lời cảnh báo, không một sự chuẩn bị tinh thần, và nhất là – không một chút tôn trọng.

Tờ đăng ký kết hôn chúng tôi mới ký chưa ráo mực, mà với tôi, nó đã là bản án cho một niềm tin ngu ngốc.

Tôi rời khỏi nhà trong đêm. Không hành lý, không gọi bạn bè, không khóc. Tôi chỉ thấy lạnh, như thể cơ thể mình vừa bước ra khỏi một vũng máu mang tên niềm tin.

Ngày hôm sau, tôi quay về, không phải để tha thứ – mà để đối diện. Anh đang ngồi trong phòng khách, vẻ mặt bối rối nhưng vẫn giữ được bình tĩnh đến lạ. Người đàn ông ngoại tình có một khả năng rất đặc biệt: họ biết cách làm cho sự phản bội của mình trở nên... dễ tha thứ.

“Anh không định giấu em mãi. Anh chỉ cần thêm thời gian để sắp xếp. Anh… không muốn mất em.”

Tôi nhìn anh.
Tôi nghĩ về cô vợ ở quê – có thể đang ôm con gái, vẫn chờ anh gửi tiền mỗi tháng.
Tôi nghĩ về những lần anh hủy lịch vào phút chót, bảo bận công tác gấp.
Tôi nghĩ về đứa bé 4 tuổi kia – gọi anh là cha, và tôi là ai?

“Vậy anh định sắp xếp thế nào?” – Tôi hỏi, giọng bình thản.

Anh im lặng. Tôi tiến đến bàn làm việc, lấy ra tờ đăng ký kết hôn. Tôi đã in thêm một bản. Và lần này, tôi đem theo một con dao nhỏ – loại dùng để cắt trái cây – nhưng hôm nay, nó dùng để cắt đứt mọi ảo tưởng.

Tôi rạch một đường ngang tên anh, rồi tên tôi. Mực lem ra, như máu.

“Hôn nhân của chúng ta là giả dối. Nhưng nỗi đau của tôi thì thật.”

Anh lao đến giữ tay tôi lại, hoảng hốt:

“Em bình tĩnh! Anh sẽ ly hôn! Anh sẽ rút lui khỏi quê, lo cho mẹ con họ xong rồi sẽ…”

Tôi bật cười – tiếng cười khiến chính tôi cũng thấy xa lạ.

“Anh có thể lừa tôi một lần. Nhưng anh sẽ phải sống cả đời với tội lỗi đó.”

Tôi bỏ lại tờ giấy, rách nát, loang mực – bằng chứng cho một tình yêu bị phản bội.

Khi cánh cửa khép lại sau lưng, tôi không quay đầu. Bởi đôi khi, mạnh mẽ không phải là ở chỗ ta chịu đựng được bao nhiêu, mà là biết bỏ lại đúng lúc – ngay cả khi tim vẫn còn yêu.

Tôi chuyển ra khỏi căn chung cư cũ chỉ sau một tuần. Không ồn ào, không đăng lên mạng, cũng chẳng cần kể với ai ngoài mẹ. Bà chỉ nói:

“Con mạnh mẽ hơn mẹ tưởng. Nhưng đừng vì đau mà khép lòng mình mãi, nghe chưa?”

Tôi bắt đầu lại từ con số 0 – một căn hộ nhỏ thuê gần công viên, một công việc mới ít áp lực hơn, và một thói quen mới: mỗi sáng dậy sớm chạy bộ, nghe nhạc nhẹ, và tự pha cho mình một ly cà phê. Không ai lừa dối tôi ở đây. Chỉ có tôi – với chính tôi.

Ba tháng sau, tôi đăng ký một lớp vẽ màu nước. Lúc đầu chỉ để giết thời gian, nhưng dần, tôi nhận ra: có những nỗi đau không cần quên, chỉ cần đặt chúng xuống một nơi yên bình hơn.

Trong lớp học ấy, tôi gặp Minh – một giảng viên đại học, góa vợ ba năm. Anh không đến với tôi bằng những lời hứa, mà bằng sự im lặng vừa đủ, sự hiện diện chân thành, và đặc biệt là... không bao giờ vội.

Có lần anh nói:

“Em vẽ gì cũng có ánh sáng ở cuối tranh. Dù là bầu trời đêm, hay con đường mưa. Em là kiểu người không chịu để mình gục ngã quá lâu.”

Tôi nhìn anh, rồi mỉm cười:

“Vì em biết mình xứng đáng với một kết thúc đẹp hơn.”

Chúng tôi không vội gọi tên mối quan hệ. Nhưng từng bước nhỏ, an toàn và tôn trọng, khiến tôi nhận ra: hạnh phúc không phải là tìm được ai đó hoàn hảo, mà là gặp được người khiến mình không còn phải giả vờ mạnh mẽ nữa.

thông báo

Bài đăng phổ biến

Vừa Sinh Ra Đã Bị Gia Đình Giàu Có Ruồng Bỏ Vì Vết Bớt, Sự Thật Động Trời Phía Sau Khiến Ai Cũng S;ốc

Bị Chồng đ;uổi đi, tôi đành nhận lời làm vợ anh phụ hồ để có chỗ ở, 3 tháng sau ch/oáng v/áng khi..

Ông bà chăm cháu mà nói ra 7 câu này thì sớm tan cửa nát nhà, nhất là điều đầu tiên

Chu Ngọc Quang Vinh chính thức lên tiếng: Sau khi đăng nội dung thể hiện vô ơn với đất nước

Đúng ngày 49 của vợ, tôi lau dọn bàn thờ thì t/á/i mặt thấy bát hương bốc cháy ngùn ngụt. Nghi có điềm, tôi nhìn kĩ thì ở dưới là một tờ giấy nhỏ, đọc từng dòng mà tôi run rẩy biết sự thật về người vợ quá cố

Anh trai từ bỏ ước mơ nuôi 3 em gái thành tài, 20 năm sau bà nội hối hận quá muộn

Tôi vừa vẫy vừa gào lên: – Làm ơn chở em tới trường thi với! Xe em h/ỏng, không có điện thoại! Làm ơn…!

Chồng bắt vợ bỏ th;ai để dễ bề đến với người khác, vợ quyết định bỏ tr;ốn vào miền nam sinh con. 7 năm sau cô dắt 2 con trai trở về, bắt đầu kế hoạch khiến chồng cũ đ;iêu đ;ứng

Vừa về làm dâu, buổi tối xong hết công việc mẹ chồng sang phòng rồi đòi giữ hết vàng cưới của vợ chồng tôi. Chưa kịp nói gì bà đã đi thẳng ra két cầm luôn tay nải, tôi chạy theo đòi lại rồi trách móc nhưng sáng hôm sau ngủ dậy thì thầm biết ơn bà

Gia đình em chê tôi nhà ngh;èo, lại còn là trai dân tộc thiểu số, ngày cưới tôi lái Porsche đến trong sự ng;ỡ ng;àng của toàn thể quan khách..