"Chiến tranh ngầm trong căn bếp nhỏ"

 Trưa mùa hạ, nắng như rang trên những nóc nhà ở khu chung cư cũ. Trong căn bếp nhỏ tầng 9, bà Lý đang quạt tay, tay kia ôm bé Mít – cháu nội 6 tháng tuổi – ru ngủ bằng một làn điệu dân ca mà bà từng hát cho ba đứa con trai năm nào.



Cửa mở. My, con dâu bà, tất tả bước vào. Cô tháo khẩu trang, rửa tay, nhìn thấy con đang ngủ ngoan trong vòng tay bà nội thì khẽ thở dài.

– Mẹ, con nói rồi mà… ban ngày đừng bế Mít nhiều. Con đang rèn cho bé tự ngủ theo nếp, không quen tay bế mãi được.

Bà Lý nhướng mắt.

– Trẻ con thì phải bế mới tình cảm, mới dễ ăn dễ ngủ. Tôi nuôi ba thằng lớn như voi, có đứa nào hư đâu?

My cười gượng, cố giữ giọng nhẹ nhàng:

– Nhưng giờ khác rồi mẹ. Chuyên gia khuyên nên để con tự ngủ, phát triển độc lập…

– Cô suốt ngày chuyên gia với bác sĩ! Trẻ con bây giờ nuôi như trứng mỏng. Ngày xưa không có sách vở gì, tôi vẫn nuôi được cả đàn!

Không khí trong phòng chùng xuống. My bước vào phòng, đặt túi xuống, lòng đầy bực dọc. Bà Lý liếc theo, thở hắt ra.

Đây không phải lần đầu tiên họ tranh luận. Cũng chẳng phải chuyện gì to tát: ăn ngủ, tắm rửa, tiêm ngừa… Nhưng mỗi lần là một vết xước nhỏ. Và trong một mái nhà nhỏ, vết xước cứ thế mà sâu dần.


Một buổi chiều, My vừa bước vào nhà thì thấy bà Lý đang mớm cho bé Mít một thìa cháo loãng.

– Mẹ! Mít chưa đến tuổi ăn dặm, bác sĩ dặn phải chờ qua 6 tháng rưỡi mới bắt đầu cơ!

– Vẽ chuyện! Hồi tôi nuôi chồng cô, ba tháng đã mớm chuối, sáu tháng ăn cháo tì tì. Có thấy đứa nào bệnh tật gì đâu?

– Nhưng… giờ có nghiên cứu, có bằng chứng khoa học. Con không muốn liều với sức khoẻ của Mít.

– Thế cô nghĩ tôi liều à?

Lần này, bà Lý bỏ thìa xuống bàn, bước vào phòng, đóng cửa cái rầm.


Từ đó, giữa họ là một cuộc chiến tranh lạnh đúng nghĩa. Không la hét. Không cãi vã. Nhưng mỗi người đều dựng một bức tường lặng lẽ.

Bà Lý vẫn nấu cơm, lau nhà. Nhưng không ẵm cháu nhiều như trước. My cũng không nhờ vả gì, cố gắng tự làm mọi thứ. Minh – chồng My – đứng giữa, im lặng.


Đỉnh điểm đến vào một buổi chiều đầu tháng Bảy.

Điện thoại My đổ chuông khi cô đang họp. Là số của bảo vệ chung cư.

– "Chị ơi, mẹ chị bế cháu xuống sân chơi, cháu khóc to quá, tụi tôi phải đưa lên phòng y tế."

My hoảng loạn. Cô lao về như chạy trốn một cơn giông.

Khi đến nơi, Mít đang khóc đỏ mặt, người sốt nhẹ. Cô ôm con, run rẩy, nhìn bà Lý.

– Mẹ đã hứa với con là không đưa Mít ra ngoài mà! Cháu chưa tiêm đủ, ra chỗ đông người lỡ bị lây nhiễm thì sao?

Bà Lý sượng mặt:

– Tôi chỉ muốn cho nó tắm nắng. Trẻ con ở nhà hoài thì biết gì?

– Con xin lỗi, nhưng mẹ không thể cứ tự ý quyết định như vậy! Con là mẹ của Mít, và con có trách nhiệm – và cả quyền – để bảo vệ con mình!

– Vậy cô nuôi đi, khỏi cần tôi!

Bà quay đi, nước mắt trực trào nhưng không để rơi.


Tối đó, My nằm ru con ngủ, lòng trĩu nặng. Minh ngồi bên cạnh, khẽ nói:

– Mẹ đang gói đồ. Mẹ bảo sẽ về quê một thời gian. Mẹ nói ở đây chỉ thấy mình… vô dụng.

Trái tim My nhói lên.


Sáng hôm sau, trong bếp, bà Lý đang lặng lẽ thu dọn đồ. Trên bàn là một bát cháo nóng – đúng theo công thức ăn dặm mà My từng ghi tay dán lên tủ lạnh.

Bên cạnh bát cháo là tờ giấy nhỏ:

“Mẹ nấu như con dặn. Mẹ xin lỗi. Mẹ nghĩ mình làm đúng, hoá ra sai cách. Mẹ về quê một thời gian, để tụi con đỡ khó xử.”

My đứng lặng. Cô thấy cay mắt.

– Mẹ… đừng đi.

Bà Lý quay lại. Lần đầu tiên sau nhiều tuần, hai ánh mắt gặp nhau, không còn phòng thủ, không còn định kiến.

– Con xin lỗi. Con đã quá kiểm soát, quên rằng… mẹ cũng chỉ đang yêu cháu theo cách của mẹ.

Bà Lý nhìn con dâu. Lâu lắm rồi, bà mới thấy My như thế này – mềm lại, người mẹ trẻ mà bà vẫn thường trách là “cứng đầu”.

– Mẹ cũng xin lỗi. Mẹ quen cách cũ, mà không chịu hiểu tụi con. Giờ có sách vở, có bác sĩ, mẹ nên học.

Họ ôm nhau. Lần đầu tiên.


Từ hôm đó, căn bếp nhỏ không còn lạnh nữa. Mỗi bữa ăn, bà Lý vừa nêm cháo vừa hỏi:

– Con thấy nên bỏ thêm rau gì cho Mít hôm nay?

Còn My, mỗi lần về nhà, đều thủ thỉ:

– Hôm nay mẹ mệt không? Để con bế Mít một lúc cho mẹ nghỉ nhé.

Mít – trong vòng tay của cả bà nội và mẹ – lớn lên giữa hai thế hệ, hai niềm tin, và một tình yêu.

thông báo

Bài đăng phổ biến

Vừa Sinh Ra Đã Bị Gia Đình Giàu Có Ruồng Bỏ Vì Vết Bớt, Sự Thật Động Trời Phía Sau Khiến Ai Cũng S;ốc

Bị Chồng đ;uổi đi, tôi đành nhận lời làm vợ anh phụ hồ để có chỗ ở, 3 tháng sau ch/oáng v/áng khi..

Ông bà chăm cháu mà nói ra 7 câu này thì sớm tan cửa nát nhà, nhất là điều đầu tiên

Chu Ngọc Quang Vinh chính thức lên tiếng: Sau khi đăng nội dung thể hiện vô ơn với đất nước

Thợ xây bỏ 300 triệu cưới cô gái bị l/i/ệ/t làm vợ, đêm tân hôn vừa c/ở/i á/o của vợ ra, anh biết mình trúng số đ;ộc đ;ắc..

Đúng ngày 49 của vợ, tôi lau dọn bàn thờ thì t/á/i mặt thấy bát hương bốc cháy ngùn ngụt. Nghi có điềm, tôi nhìn kĩ thì ở dưới là một tờ giấy nhỏ, đọc từng dòng mà tôi run rẩy biết sự thật về người vợ quá cố

Bố và con gái đi du lịch biển cuối tuần nhưng không bao giờ trở về – Sau 10 năm, vợ ông mới biết lý do

2 con à, đừng tr;á;ch bố! Có trách thì tr;á;;ch mẹ con đã làm việc đó. Giờ bố sẽ đưa các con đi cùng. Nhưng trước khi đi, bố muốn mẹ con phải chứng kiến tất cả… Lời người bố nói với 2 con trước khi tự tay… trên cầu Bến Thủy

Anh trai từ bỏ ước mơ nuôi 3 em gái thành tài, 20 năm sau bà nội hối hận quá muộn

Tôi vừa vẫy vừa gào lên: – Làm ơn chở em tới trường thi với! Xe em h/ỏng, không có điện thoại! Làm ơn…!