Cậu bé s-uýt ch-ết đ-uối được c-ứu sống, 15 năm sau thành bác sĩ và ch-ết lặng khi gặp lại ân nhân trong hoàn cảnh bất ngờ...
Ký ức về trận lũ năm xưa, dù đã 15 năm trôi qua, vẫn hằn sâu trong tâm trí tôi như một vết sẹo không thể xóa nhòa. Tôi là Khải, giờ đây là một bác sĩ phẫu thuật ở tuổi 30, đứng vững vàng giữa bộn bề của cuộc sống và áp lực công việc. Nhưng tôi vẫn nhớ như in cái ngày định mệnh ấy, khi tôi, một cậu bé 15 tuổi, suýt bị dòng lũ dữ nuốt chửng ở làng quê miền Trung.Làng tôi nằm sát con sông lớn, mỗi mùa mưa lũ, nước sông lại dâng cao, nhấn chìm cả những con đường, những cây cầu tràn.
Năm đó, một trận lũ quét bất ngờ ập đến khi tôi đang trên đường đi học về qua cầu tràn. Nước cuồn cuộn, hung hãn, cuốn phăng tất cả. Tôi cố gắng bám víu vào thành cầu, nhưng dòng nước xiết quá mạnh, dần dần tôi kiệt sức, buông xuôi. Tôi cảm thấy cơ thể mình bị cuốn đi, chìm dần trong làn nước đục ngầu, lạnh buốt.Giữa khoảnh khắc sinh tử ấy, khi tôi tưởng chừng đã không còn hy vọng, một bóng người từ bờ bên kia bỗng nhiên lao xuống dòng nước xiết. Tôi chỉ cảm nhận được một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy tôi, kéo tôi lên.
Người đàn ông đó, với sức lực phi thường, đã vật lộn với dòng nước, đưa tôi vào được bờ.Sau khi đưa tôi vào đến bờ an toàn, người đàn ông ho sặc sụa, dường như kiệt sức. Ông chỉ kịp hỏi một câu, giọng ông khàn đặc: “Cháu không sao chứ?” Rồi, ngay khi những người lớn khác chạy đến, ông vội vàng bỏ đi, biến mất giữa đám đông hoảng loạn.
Tôi chỉ kịp nhìn thấy một vết sẹo dài trên cổ tay trái của ông, và ánh mắt buồn như đã khắc sâu vào tâm trí tôi.Tôi được cứu sống, nhưng không kịp biết tên ân nhân của mình. Từ đó, trong lòng tôi luôn khắc khoải một lời hứa: “Sau này lớn lên, mình nhất định sẽ cứu sống ai đó – như cách chú ấy đã làm với mình.” Lời hứa đó, như một ngọn đèn soi sáng, đã dẫn lối cho tôi trên con đường trở thành một bác sĩ.
Mười lăm năm trôi qua. Tôi đã trở thành một bác sĩ phẫu thuật trẻ, giỏi chuyên môn và có lòng trắc ẩn. Tôi nổi tiếng mát tay trong cấp cứu ngoại khoa, và đã cứu sống không biết bao nhiêu bệnh nhân.Một đêm khuya, chuông điện thoại phòng trực của tôi vang lên. Đó là cú điện thoại thông báo về một ca mổ đặc biệt: một cô gái trẻ bị tai nạn giao thông nghiêm trọng, chấn thương nhiều cơ quan nội tạng. Tình trạng nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc.Tôi lao vào phòng mổ. Ca mổ kéo dài suốt nhiều giờ. Mồ hôi tôi ướt đẫm lưng áo, mắt tôi dán chặt vào từng động tác, từng đường dao. Tôi cố gắng hết sức, với tất cả sự tập trung và kinh nghiệm của mình. Cuối cùng, sau những giờ phút căng thẳng, cô gái đã qua cơn nguy kịch. Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Vài ngày sau, tôi đến phòng bệnh để thăm bệnh nhân. Cô gái trẻ, tên là My, đang dần hồi phục. Ở hành lang bệnh viện, tôi tình cờ chạm mặt một người đàn ông. Ông đang lặng lẽ lau mặt, đôi mắt đỏ hoe vì xúc động. Có lẽ ông là người thân của bệnh nhân nào đó.Ánh mắt người đàn ông đó chợt giao nhau với ánh mắt tôi. Một cảm giác quen thuộc đến lạ kỳ ập đến. Ánh mắt ấy, nó khiến tôi như bị kéo ngược về dòng lũ năm xưa. Đôi mắt buồn, nhưng ẩn chứa một sự hiền từ khó tả.
Tôi nhìn sững.Rồi tôi cúi xuống bắt tay ông, một cách vô thức. Đúng lúc đó, tay áo của người đàn ông trượt lên… để lộ một vết sẹo dài trên cổ tay trái. Một vết sẹo hình trăng lưỡi liềm.Tim tôi như ngừng đập. Tôi không thể tin vào mắt mình. Vết sẹo đó, ánh mắt đó, nó giống hệt như người đàn ông đã cứu tôi năm xưa.Không kìm được, tôi hỏi, giọng tôi run run: “Chú… chú có phải là người từng sống ở huyện Yên Ninh, năm đó có cứu một đứa bé suýt chết đuối không?”Người đàn ông bối rối. Ông nhìn tôi, ánh mắt ông lộ rõ sự ngạc nhiên, và cả chút sợ sệt. Ông im lặng rất lâu, rồi sau đó, ông gật nhẹ.“Nhưng chú đâu có nghĩ nó còn nhớ…” Ông nói, giọng ông khàn đặc, đầy sự xúc động.
Hai người đàn ông, một bác sĩ trẻ thành đạt, một người thợ hồ già nua, ngồi bên nhau trong im lặng một lúc. Chúng tôi không cần nói nhiều, chỉ cần nhìn vào mắt nhau, chúng tôi đã hiểu.“Sau lần đó, chú bị cảm nặng, suýt mất mạng,” ông Hòa kể, giọng ông khẽ khàng, như một lời tâm sự. “Nhưng nghĩ lại, nếu quay lại lúc ấy, chú vẫn sẽ làm vậy. Chú không hối hận.”Tôi nghẹn ngào. “Chú ơi, con cảm ơn chú. Chú đã cho con một cuộc đời mới.”Tôi nhìn ông Hòa, ánh mắt tôi tràn ngập sự biết ơn. Và rồi, tôi cúi đầu, nói một câu khiến ông lặng đi, đôi mắt ông mở to vì kinh ngạc.“Con gái chú… được cứu sống rồi. Lần này đến lượt cháu.”Ông Hòa chết lặng. Ông không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Con gái ông, My, người mà ông đã lo lắng đến mất ăn mất ngủ, người mà ông đã tưởng chừng không thể cứu được, giờ đây đã được cứu sống bởi chính người mà ông đã từng cứu năm xưa. Một vòng tròn ân nghĩa đã khép lại.
My – cô gái trẻ – tỉnh lại. Cô bé ngạc nhiên khi thấy vị bác sĩ chăm sóc mình rất đặc biệt với cha cô. Cô nhìn cha, rồi nhìn tôi, ánh mắt đầy những câu hỏi không lời.Tôi chỉ mỉm cười, nói đơn giản: “Có những món nợ không phải trả bằng tiền… mà bằng một mạng sống khác.”Ông Hòa nắm chặt tay tôi, những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên gò má khắc khổ của ông. “Cảm ơn cháu… cảm ơn cháu nhiều lắm.”Câu chuyện khép lại bằng cảnh cả ba người – tôi, ông Hòa, và My – đứng ngoài ban công bệnh viện, nhìn về phía mặt trời đang mọc. Những tia nắng đầu tiên của ngày mới rọi xuống, xua tan bóng đêm, mang theo hy vọng và sự bình yên.
Như một lời hứa: sự sống luôn được tiếp nối, không chỉ bằng kỹ năng y học – mà bằng tình người, bằng ân nghĩa không bao giờ tan biến.Có những cuộc gặp gỡ chỉ xảy ra một lần trong đời – nhưng để lại dấu ấn không bao giờ phai. Và cũng có những món nợ không ai đòi, nhưng mãi mãi không thể quên. Cuộc đời là một chuỗi những mối liên kết vô hình. Đôi khi, một hành động nhỏ bé, một khoảnh khắc tử tế, có thể tạo nên một vòng tròn ân nghĩa vĩ đại, thay đổi cuộc đời của biết bao người. Và câu chuyện về Khải, về ông Hòa, và về My, là một minh chứng sống cho điều đó. Đó là câu chuyện về tình người, về lòng biết ơn, và về sự tiếp nối của sự sống.