Đậu đại học, tôi s-ốc n-ặng khi thím ruột sang nhà x-ỉa x-ói về gia cảnh ngh-èo kh-ó...

 Nắng tháng Năm đổ lửa trên con đường đất đỏ bụi mù, hắt lên những mái nhà lụp xụp của xóm nghèo. Trong căn nhà nhỏ xiêu vẹo của mình, tôi, Lan, 18 tuổi, ngồi trước bàn học, tay run run cầm tờ giấy báo điểm. Tim tôi đập thình thịch, một cảm giác vừa mừng rỡ, vừa lo sợ dâng lên trong lòng. Tôi đã đỗ đại học. Ngành Y.



Gia đình tôi nghèo lắm. Bố tôi mất sớm, mẹ tôi một mình tần tảo nuôi tôi và em trai ăn học. Mẹ tôi, bà Hoa, là một người phụ nữ nhỏ bé nhưng kiên cường. Cả đời bà chỉ biết đến ruộng đồng, đến những gánh hàng rong nặng trĩu trên vai. Dù cuộc sống khó khăn, mẹ tôi chưa bao giờ ngừng động viên tôi học hành. Bà luôn tin rằng, con chữ là con đường duy nhất để chúng tôi thoát khỏi cái nghèo.

“Con cứ học đi, mẹ có đói cũng không để con phải nghỉ học đâu,” mẹ tôi thường nói, đôi mắt bà ấy ánh lên một niềm hy vọng.

Tôi biết, để tôi được đến trường, mẹ đã phải hy sinh rất nhiều. Bà đã bán đi những thứ quý giá nhất trong nhà, đã làm thêm đủ mọi việc, từ sáng sớm đến tận khuya. Tôi nhìn những đôi tay chai sần, những vết chai sạm trên vai mẹ, lòng tôi lại dâng lên một sự quyết tâm. Tôi phải học thật giỏi, phải đỗ đại học, để không phụ lòng mẹ.

Và rồi, ngày tôi cầm trên tay tờ giấy báo điểm đậu ngành Y, niềm vui vỡ òa trong tôi và mẹ. Nhưng niềm vui đó chưa kịp kéo dài thì một vị khách không mời đã đến. Đó là bà thím ruột của tôi, vợ của chú tôi, bà Chi. Bà thím là một người phụ nữ sắc sảo, khéo ăn nói, nhưng cũng rất hay soi mói và có phần ích kỷ.

Bà thím bước vào nhà, gương mặt bà ấy đầy vẻ “thông cảm” nhưng ánh mắt lại chứa đựng sự mỉa mai. “Ối giời ơi, con bé Lan đỗ đại học rồi cơ à? Lại còn ngành Y nữa chứ!”

Mẹ tôi vui vẻ mời thím ngồi, pha trà. “Vâng, cháu nó cố gắng lắm thím ạ. Giờ thì đỡ lo rồi.”

Bà thím nhấp một ngụm trà, rồi đặt chén xuống bàn, giọng bà ấy đầy vẻ “khuyên bảo” nhưng lại như những mũi kim châm vào lòng tôi. “Con gái học chi ngành đó? Mấy năm sau ra cũng đi lấy chồng. Học nghề cho khỏe. Nhà nghèo mà đua đòi đại học, sau lại khóc!”

Tim tôi thắt lại. Những lời nói của bà thím như một gáo nước lạnh dội thẳng vào niềm vui của tôi. Tôi nhìn mẹ, thấy gương mặt bà ấy thoáng buồn, nhưng rồi mẹ tôi nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh.

Mẹ tôi nhìn thẳng vào mắt bà thím, giọng bà ấy không cao, nhưng lại toát ra một sự kiên định lạ thường. “Nhà nghèo thật, nhưng con tôi có đầu óc. Chị sợ tốn tiền, tôi chỉ sợ uổng nhân tài.”

Cả căn nhà bỗng chốc trở nên im lặng. Bà thím Chi điếng người, gương mặt bà ấy biến sắc. Có lẽ, bà không ngờ mẹ tôi lại có thể đáp trả một cách sắc bén và đầy tự trọng như vậy. Bà thím không nói thêm một lời nào, chỉ hậm hực đứng dậy và ra về.

Tôi nhìn theo bóng lưng bà thím, lòng tôi dâng lên một cảm giác hả hê khó tả. Mẹ tôi đã bảo vệ tôi, bảo vệ ước mơ của tôi. Bà đã chứng minh rằng, dù nghèo khó, nhưng chúng tôi vẫn có lòng tự trọng, vẫn có niềm tin vào tương lai.

Những lời nói của bà thím tuy cay nghiệt, nhưng lại càng thôi thúc tôi phải cố gắng nhiều hơn nữa. Tôi biết, con đường phía trước sẽ vô cùng gian nan. Ngành Y là một ngành học dài, tốn kém, và đòi hỏi sự nỗ lực không ngừng.

Tôi lên thành phố, bắt đầu cuộc sống sinh viên. Mẹ tôi ở quê vẫn tần tảo làm việc để gửi tiền cho tôi. Tôi biết, mỗi đồng tiền mẹ gửi lên đều thấm đẫm mồ hôi và nước mắt của bà. Tôi tự nhủ, mình phải học thật giỏi, phải ra trường thật nhanh, để có thể đỡ đần cho mẹ.

Cuộc sống sinh viên của tôi vô cùng khắc nghiệt. Tôi phải học ngày học đêm, làm thêm đủ mọi việc để kiếm tiền trang trải. Có những đêm, tôi chỉ ngủ được vài tiếng đồng hồ, rồi lại vùi đầu vào sách vở. Tôi nhớ có lần, tôi bị ốm nặng, không có tiền đi khám, chỉ biết nằm một mình trong phòng trọ lạnh lẽo. Tôi gọi điện về cho mẹ, nhưng tôi không dám kể cho mẹ nghe về những khó khăn của mình. Tôi không muốn mẹ phải lo lắng.

Những lúc mệt mỏi nhất, tôi lại nhớ đến lời nói của bà thím: “Nhà nghèo mà đua đòi đại học, sau lại khóc!” Lời nói đó như một ngọn lửa, đốt cháy trong tôi sự quyết tâm. Tôi sẽ không khóc. Tôi sẽ chứng minh cho bà thím thấy, tôi có thể làm được.

Tôi không ngừng nỗ lực. Tôi học hỏi từ thầy cô, từ bạn bè. Tôi tham gia các hoạt động tình nguyện, thực tập ở các bệnh viện để tích lũy kinh nghiệm. Tôi biết, kiến thức là quan trọng, nhưng kỹ năng và kinh nghiệm thực tế còn quan trọng hơn.

Sau sáu năm miệt mài đèn sách, tôi cũng tốt nghiệp. Tôi cầm tấm bằng bác sĩ trên tay, nước mắt tôi trào ra. Tôi đã làm được. Tôi đã không phụ lòng mẹ.

Tôi bắt đầu công việc tại một bệnh viện lớn ở thành phố. Những ngày đầu, tôi gặp rất nhiều khó khăn. Công việc của một bác sĩ không chỉ đòi hỏi kiến thức chuyên môn vững vàng, mà còn đòi hỏi sự kiên nhẫn, sự tận tâm, và cả sự hy sinh. Tôi phải trực đêm, phải đối mặt với những ca bệnh khó, với những nỗi đau của bệnh nhân.

Tôi không ngừng học hỏi, không ngừng trau dồi bản thân. Tôi luôn tâm niệm lời mẹ dặn: “Làm nghề y là làm phúc cho đời. Con phải dùng cái tâm của mình để chữa bệnh cứu người.”

Dần dần, tôi đã quen với công việc. Tôi được các đồng nghiệp tin tưởng, được bệnh nhân yêu quý. Tôi trở thành một bác sĩ có kinh nghiệm, có chuyên môn.

Cuộc sống của tôi dần ổn định. Tôi có thể tự lo cho mình, và có thể đỡ đần cho mẹ và em trai. Tôi đã giúp mẹ xây lại căn nhà khang trang hơn, và lo cho em trai ăn học. Mẹ tôi rất vui và tự hào về tôi.

Thời gian trôi qua, những vết sẹo của quá khứ dần lành lại. Tôi không còn quá bận tâm đến những lời nói của bà thím nữa. Tôi nghĩ, có lẽ bà thím cũng đã quên bẵng đi chuyện đó rồi.

Một buổi sáng, tôi đang ngồi trong phòng khám, chuẩn bị cho ca làm việc của mình. Tiếng gõ cửa vang lên. “Mời vào,” tôi nói.

Một người phụ nữ lớn tuổi bước vào, gương mặt bà ấy tiều tụy, đôi mắt trũng sâu, và mái tóc đã điểm bạc. Bà ấy bước đi chậm chạp, có vẻ khó khăn. Tôi nhìn bà ấy, và chợt nhận ra. Đó là bà thím Chi.

Bà thím nhìn tôi, ánh mắt bà ấy thoáng chút ngạc nhiên, rồi chuyển sang bối rối. Bà ấy không nói gì, chỉ cúi gằm mặt xuống.

“Thím Chi?” tôi hỏi, giọng tôi hơi ngạc nhiên. “Thím đến khám bệnh ạ?”

Bà thím gật đầu, giọng bà ấy yếu ớt. “Ừ… Thím đến khám bệnh. Nghe nói ở đây có bác sĩ giỏi nên thím đến.”

Tôi hiểu. Bà ấy không muốn đến thẳng phòng tôi, mà muốn lấy số như những bệnh nhân bình thường. Bà ấy vẫn giữ cái tôi của mình.

Tôi nhìn bà thím, lòng tôi không còn sự tức giận hay oán trách. Chỉ còn lại một chút xót xa. Bà ấy cũng đã già rồi. Bệnh tật không chừa một ai.

“Thím ngồi xuống đi,” tôi nói, chỉ vào chiếc ghế đối diện. “Thím bị làm sao?”

Bà thím ngồi xuống, rồi bắt đầu kể về bệnh tình của mình. Bà ấy bị một căn bệnh mãn tính, đã kéo dài nhiều năm. Bà ấy đã đi khám ở nhiều nơi, uống đủ loại thuốc, nhưng bệnh tình không thuyên giảm.

Tôi lắng nghe bà thím nói, rồi tôi bắt đầu khám cho bà ấy. Tôi hỏi kỹ về các triệu chứng, về tiền sử bệnh của bà ấy. Tôi khám một cách tỉ mỉ, cẩn thận, như tôi vẫn làm với mọi bệnh nhân khác.

Trong lúc tôi đang khám, bà thím nhìn tôi, ánh mắt bà ấy có chút gì đó thay đổi. Có lẽ, bà ấy đã nhận ra sự chuyên nghiệp của tôi, sự tận tâm của tôi.

Sau khi khám xong, tôi kê đơn thuốc cho bà thím, và dặn dò bà ấy rất kỹ về cách sử dụng thuốc, về chế độ ăn uống, sinh hoạt. Tôi cũng khuyên bà ấy nên đi khám định kỳ, và không nên quá lo lắng.“Thím cứ yên tâm. Căn bệnh này có thể điều trị được. Thím cứ làm theo lời tôi dặn, bệnh tình sẽ thuyên giảm thôi,” tôi nói, giọng tôi nhẹ nhàng, trấn an.

Bà thím nhìn tôi, đôi mắt bà ấy rưng rưng. “Cảm ơn bác sĩ… Cảm ơn cháu.”Tôi mỉm cười. “Không có gì đâu thím. Đây là công việc của cháu mà.”Bà thím đứng dậy, trả tiền thuốc, rồi lặng lẽ ra về. Tôi nhìn theo bóng lưng bà thím, lòng tôi cảm thấy nhẹ nhõm.

Tôi không cần bà ấy phải xin lỗi tôi, không cần bà ấy phải công nhận tôi. Chỉ cần bà ấy khỏe mạnh, đó đã là đủ rồi.

Sau này, tôi nghe nói, bà thím Chi thường xuyên đến khám ở phòng tôi. Bà ấy không còn nói những lời khinh thường nữa. Thậm chí, đôi khi bà ấy còn kể cho hàng xóm nghe về tôi, về việc tôi đã giúp bà ấy chữa khỏi bệnh.Tôi không biết bà thím có thực sự thay đổi hay không. Nhưng tôi biết, tôi đã thay đổi. Tôi không còn bị ám ảnh bởi những lời nói cay nghiệt của bà thím nữa. Tôi đã trưởng thành, đã mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Tôi nhận ra rằng, đôi khi, sự im lặng, sự kiên trì, và sự thành công chính là lời đáp trả mạnh mẽ nhất. Tôi không cần phải tranh cãi, không cần phải chứng minh bằng lời nói. Chính những gì tôi đã làm, chính những thành quả tôi đã đạt được, đã tự nói lên tất cả.Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ phòng khám, ánh nắng cuối chiều hắt lên những tòa nhà cao tầng.

Cuộc sống của tôi, từ một cô bé nghèo khó ở làng quê, giờ đây đã trở thành một bác sĩ ở thành phố. Tôi biết, hành trình này không phải chỉ có mình tôi. Có mẹ tôi, người đã hy sinh cả đời vì tôi. Có cả những lời nói cay nghiệt của bà thím, đã thúc đẩy tôi phải cố gắng.Tôi tin rằng, cuộc đời này, không có gì là không thể. Chỉ cần chúng ta có ước mơ, có niềm tin, và có sự kiên trì. Và quan trọng nhất, hãy luôn giữ lấy cái tâm của mình, cái tâm của một người làm nghề y, và cái tâm của một người con.

Tôi mỉm cười. Tôi đã không khóc. Tôi đã chứng minh cho bà thím thấy, và tôi đã chứng minh cho chính bản thân mình thấy, rằng nhà nghèo không có nghĩa là phải bỏ dở ước mơ. Nhà nghèo, nhưng có thể nuôi dưỡng những nhân tài. Và những nhân tài đó, sẽ dùng chính tài năng của mình để giúp ích cho đời.

thông báo

Bài đăng phổ biến

Vừa Sinh Ra Đã Bị Gia Đình Giàu Có Ruồng Bỏ Vì Vết Bớt, Sự Thật Động Trời Phía Sau Khiến Ai Cũng S;ốc

Bị Chồng đ;uổi đi, tôi đành nhận lời làm vợ anh phụ hồ để có chỗ ở, 3 tháng sau ch/oáng v/áng khi..

Ông bà chăm cháu mà nói ra 7 câu này thì sớm tan cửa nát nhà, nhất là điều đầu tiên

Chu Ngọc Quang Vinh chính thức lên tiếng: Sau khi đăng nội dung thể hiện vô ơn với đất nước

Đúng ngày 49 của vợ, tôi lau dọn bàn thờ thì t/á/i mặt thấy bát hương bốc cháy ngùn ngụt. Nghi có điềm, tôi nhìn kĩ thì ở dưới là một tờ giấy nhỏ, đọc từng dòng mà tôi run rẩy biết sự thật về người vợ quá cố

Anh trai từ bỏ ước mơ nuôi 3 em gái thành tài, 20 năm sau bà nội hối hận quá muộn

Tôi vừa vẫy vừa gào lên: – Làm ơn chở em tới trường thi với! Xe em h/ỏng, không có điện thoại! Làm ơn…!

Chồng bắt vợ bỏ th;ai để dễ bề đến với người khác, vợ quyết định bỏ tr;ốn vào miền nam sinh con. 7 năm sau cô dắt 2 con trai trở về, bắt đầu kế hoạch khiến chồng cũ đ;iêu đ;ứng

Vừa về làm dâu, buổi tối xong hết công việc mẹ chồng sang phòng rồi đòi giữ hết vàng cưới của vợ chồng tôi. Chưa kịp nói gì bà đã đi thẳng ra két cầm luôn tay nải, tôi chạy theo đòi lại rồi trách móc nhưng sáng hôm sau ngủ dậy thì thầm biết ơn bà

Gia đình em chê tôi nhà ngh;èo, lại còn là trai dân tộc thiểu số, ngày cưới tôi lái Porsche đến trong sự ng;ỡ ng;àng của toàn thể quan khách..