Lòng Bao Dung Của Người Mẹ Bán Vé Số

 Chiều Sài Gòn mưa lâm râm. Dưới mái hiên cũ sắp sập, một người đàn bà tóc đã pha sợi bạc ngồi co ro ôm chiếc túi rách. Trên tay bà, chỉ còn vài tờ vé số nhàu nhĩ. Nước mưa hòa vào nước mắt bà chảy dài xuống hai bên má, tan ra trong tiếng thở dài đứt quãng.



Bà tên Hòa. Năm nay đã 58 tuổi. Suốt gần hai mươi năm qua, bà sống bằng nghề bán vé số dạo, len lỏi khắp các con hẻm chằng chịt ở Sài Gòn như thân quen từng ngóc ngách của một tấm lòng tảo tần.
Mỗi sáng, khi thành phố còn lặng yên trong sương sớm, bà đã lầm lũi rời khỏi căn phòng trọ nhỏ xíu trong con hẻm ngoằn ngoèo. Một mình. Với chiếc túi vải cũ và giấc mơ nhỏ nhoi: bán hết vé trong ngày để kịp về nấu cơm cho con trai.
Minh – đứa con trai duy nhất, đang học lớp 11. Thằng bé từng là niềm tự hào của bà: mặt mũi sáng sủa, học hành chăm chỉ. Nhưng từ khi lên cấp 3, nó bắt đầu thay đổi. Quần áo đắt tiền, tóc vuốt keo, tai nghe suốt ngày. Đi học thì ít, tụ tập thì nhiều. Bà rầy la, nó lặng im. Bà khuyên nhủ, nó gắt lên:
— Mẹ đừng có tỏ ra thánh thiện! Mẹ bán vé số thì biết gì?
Câu nói như nhát dao xoáy vào tim. Nhưng bà không khóc, chỉ quay mặt đi. Tự nhủ: “Nó còn nhỏ. Còn dại. Mình chỉ cần cố thêm chút nữa, cho nó ăn học đàng hoàng, có tương lai, là được.”
Hôm ấy, trời vừa tạnh mưa. Bà gom hết tiền tích cóp, đánh liều mua xấp vé số mới loại đặc biệt của Vietlott – gần ba triệu đồng. Là cả gia tài của bà. Là bao nhiêu lần nhịn ăn, nhịn uống.
Bước ra khỏi đại lý, chưa kịp thở phào, bà chạm mặt Minh. Nó đứng đó, cười tươi như không có gì xảy ra:
— Mẹ, nay có vé số mới hả?
Bà gật đầu, nụ cười dịu dàng nở trên môi:
— Ừ, mẹ ráng bán đợt này. Nhiều người thích, kiếm thêm ít lời...
Chưa dứt câu, thằng bé đã giật phăng xấp vé từ tay bà, rồi quay đầu chạy mất. Như một cơn gió lạc.
— Minh!... Con làm gì vậy?... MINH!
Bà gọi, giọng vỡ vụn. Tay trống rỗng, chân khuỵu xuống. Những tờ vé số văng ra vài tờ, nằm chỏng chơ giữa vỉa hè ướt nước.
Người qua đường xì xào:
— Bà kia bị cướp kìa!
— Không, con bà đó. Tội...
Bà ngồi thụp xuống, tay ôm đầu. Bà không khóc vì mất tiền. Bà khóc vì mất con.
Tối đó, bà nghe tin Minh đem hết vé đi bán lại cho đại lý khác, rồi lấy tiền nạp game, đãi bạn bè ăn uống. Ba triệu… là cả tuần bà đi bộ sưng chân để bán, là số tiền định mua cho nó bộ đồng phục mới.
Bà không đi báo công an. Chỉ lặng lẽ quay lại đại lý xin được trả góp. Nhân viên nhìn bà ái ngại:
— Sao con trai bà lại làm vậy?
Bà cười buồn:
— Chắc… tại tôi không biết dạy con.
Một tuần sau, Minh trở về. Không phải để xin lỗi. Mà vì bị bạn lừa lấy sạch tiền. Mặt nó bầm tím, tay trầy xước, ánh mắt thất thần.
Bà nhìn nó, tim se thắt. Giận có. Thương nhiều hơn. Muốn đánh, muốn la, nhưng rồi chỉ thở dài:
— Giờ con mới biết ham chơi, tin bạn là ra sao rồi?
Minh không nói gì. Nó ngồi đó, lặng lẽ như cái bóng.
Tối ấy, bà nấu chén cháo, đặt trước mặt nó, rồi lặng lẽ quay đi.
Cả đêm, bà trằn trọc không ngủ. Ngoài kia mưa lại rơi. Những hạt mưa đập vào mái tôn như tiếng trách móc thinh lặng của số phận.
Bà không biết rồi Minh có thay đổi không. Có học lại không. Có biết thương mẹ không. Nhưng bà biết, có những thứ, dù đau đến đâu, người mẹ cũng không thể buông.
Bà từng nghĩ tình mẫu tử là sợi dây gắn kết máu thịt. Nhưng rồi bà hiểu ra: không phải máu mủ nào cũng biết yêu thương, không phải đứa con nào cũng biết ơn. Nhưng người mẹ – một khi đã sinh con ra – thì yêu con như hơi thở, dẫu bị phản bội, vẫn không nỡ quay lưng.
Và thế là, sáng hôm sau, bà lại xách túi lên vai. Lặng lẽ đi trong sương sớm, bắt đầu một ngày mới. Lòng vẫn đau, nhưng đôi chân thì không ngừng bước.
Vì bà tin – còn mẹ, là còn chỗ để quay về.
Nguồn: - vandieuhay.net -

thông báo

Bài đăng phổ biến

Vừa Sinh Ra Đã Bị Gia Đình Giàu Có Ruồng Bỏ Vì Vết Bớt, Sự Thật Động Trời Phía Sau Khiến Ai Cũng S;ốc

Bị Chồng đ;uổi đi, tôi đành nhận lời làm vợ anh phụ hồ để có chỗ ở, 3 tháng sau ch/oáng v/áng khi..

Ông bà chăm cháu mà nói ra 7 câu này thì sớm tan cửa nát nhà, nhất là điều đầu tiên

Chu Ngọc Quang Vinh chính thức lên tiếng: Sau khi đăng nội dung thể hiện vô ơn với đất nước

Đúng ngày 49 của vợ, tôi lau dọn bàn thờ thì t/á/i mặt thấy bát hương bốc cháy ngùn ngụt. Nghi có điềm, tôi nhìn kĩ thì ở dưới là một tờ giấy nhỏ, đọc từng dòng mà tôi run rẩy biết sự thật về người vợ quá cố

Anh trai từ bỏ ước mơ nuôi 3 em gái thành tài, 20 năm sau bà nội hối hận quá muộn

Tôi vừa vẫy vừa gào lên: – Làm ơn chở em tới trường thi với! Xe em h/ỏng, không có điện thoại! Làm ơn…!

Chồng bắt vợ bỏ th;ai để dễ bề đến với người khác, vợ quyết định bỏ tr;ốn vào miền nam sinh con. 7 năm sau cô dắt 2 con trai trở về, bắt đầu kế hoạch khiến chồng cũ đ;iêu đ;ứng

Vừa về làm dâu, buổi tối xong hết công việc mẹ chồng sang phòng rồi đòi giữ hết vàng cưới của vợ chồng tôi. Chưa kịp nói gì bà đã đi thẳng ra két cầm luôn tay nải, tôi chạy theo đòi lại rồi trách móc nhưng sáng hôm sau ngủ dậy thì thầm biết ơn bà

Gia đình em chê tôi nhà ngh;èo, lại còn là trai dân tộc thiểu số, ngày cưới tôi lái Porsche đến trong sự ng;ỡ ng;àng của toàn thể quan khách..