Chủ tịch đi dạo phố m:ua bánh mỳ thấy hương vị quen thuộc, hỏi thăm người bán và theo về tới nhà anh bỗng gặp một người khiến anh rơi nước mắt…

Trời Sài Gòn vào cuối thu, nắng vẫn chói chang như giữa hè nhưng không khí lại có chút gì đó khô khan, dễ khiến lòng người chùng xuống. Chủ tịch Hòa bước ra khỏi trụ sở công ty với một chút mỏi mệt hiện rõ trên khuôn mặt. Gần ba mươi năm lăn lộn thương trường, thành công lẫy lừng, bao người ngưỡng mộ, nhưng những ngày gần đây, ông cảm thấy lạc lõng.
Chiếc xe Lexus bóng loáng dừng lại bên lề, tài xế nhanh chóng bước xuống mở cửa nhưng Hòa phẩy tay. “Để tôi đi bộ một đoạn,” ông nói, giọng nhẹ như gió thoảng. Người tài xế hơi ngập ngừng nhưng rồi cũng gật đầu. Hòa bước dọc theo con phố nhỏ gần chợ Tân Định, nơi ngày xưa ông từng rong ruổi suốt những năm tháng tuổi thơ. Dù thành phố đã thay da đổi thịt, vẫn có những góc nhỏ giữ nguyên hồn xưa cũ.
Một mùi hương quen thuộc thoảng qua – mùi bánh mì nóng, thơm mùi pate, bơ và một chút mỡ hành. Hòa khựng lại. Đã bao lâu rồi ông không ăn một ổ bánh mì vỉa hè? 10 năm? 20 năm? Hay từ cái ngày rời quê, rời mẹ mà đi?
Ánh mắt ông dừng lại ở một xe bánh mì nhỏ, có phần cũ kỹ nhưng gọn gàng, sạch sẽ. Người bán là một phụ nữ trung niên, tóc búi gọn, mặc chiếc áo bà ba cũ màu nâu sậm. “Cho tôi một ổ đặc biệt,” Hòa nói, rồi đứng chờ. Người phụ nữ nhanh nhẹn kẹp bánh, rưới nước sốt, thêm vài lát chả lụa, rồi gói cẩn thận trong tờ giấy báo.
Ông vừa cầm ổ bánh mì thì hương vị quen thuộc ấy lại dậy lên, kéo ông về một thời xa xôi. Cắn thử một miếng, ông đứng lặng. Vị pate ấy, cái cách bơ tan nơi đầu lưỡi, vị ngọt của đồ chua ngâm, tất cả… quá giống. Giống đến kỳ lạ – như thể là bánh mì của mẹ ông ngày xưa.
“Xin lỗi,” ông quay sang người phụ nữ, giọng lạc đi, “cô học làm bánh mì ở đâu vậy? Công thức này… quen lắm.”
Người phụ nữ ngẩng lên, nhìn ông từ đầu tới chân, ánh mắt đượm nét hoài nghi. “Tôi học từ bà Tư, ở Gò Công mười mấy năm trước. Bà cụ giờ mất rồi. Sao, chú biết bà ấy?”
Hòa đứng sững. Bà Tư… mẹ ông. Người phụ nữ ấy không phải ai khác, là mẹ ông – bà Tư bán bánh mì ở chợ nhỏ huyện nhà, suốt mấy chục năm nay từ ngày bị lạc mẹ trên chuyến xe định mệnh ấy.
Ông siết chặt ổ bánh mì trong tay, mắt cay xè. “Tôi là con của bà,” ông nghẹn ngào, “tôi là Hòa – con trai bà Tư.”
Người phụ nữ tròn mắt nhìn ông, rồi thảng thốt. “Cậu là người con trai thất lạc mà bà Tư vẫn kể sao? Trời ơi, bà nhắc chú suốt đó. Mỗi lần ai mua bánh mà khen ngon, bà lại nói: ‘Cái này là thằng Hòa nó chỉ đó, hồi nhỏ nó hay phụ tui làm.’” Giọng chị nghẹn đi, “Bà tìm chú khắp nơi mà không được, bà vẫn mong có ngày tìm thấy chú…”
“Mẹ tôi giờ ra sao, ở đâu rồi ?” Hòa hỏi, như chỉ cần một tia hy vọng mong manh.
Người phụ nữ buồn bã, ánh mắt chùng xuống. “Bà mất cách đây bốn năm. Đám tang bà đơn giản lắm, chỉ có vài người hàng xóm. Tôi cũng có về đưa tiễn. Trước khi mất, bà vẫn giữ cái áo cũ của chú năm nào, giặt sạch sẽ, gấp gọn để trong tủ.”
Hòa quay mặt đi, giấu những giọt nước mắt muộn màng. Ông từng đi tìm lại gia đình nhưng ngày đó chiến tranh, loạn lạc không nhớ nổi đường về. Vậy là mẹ tôi vẫn ở quê, trong căn nhà nhỏ, nuôi một vài con gà, bán bánh mì qua ngày như trong kí ức còn sót lại của tôi.
“Chị… chị có thể chỉ tôi nhà bà được không?” ông hỏi.
Người phụ nữ gật đầu. “Được. Tôi cũng đang định về quê, ngày mai đi xe khách, chú đi cùng không?”
Và thế là, sáng hôm sau, Chủ tịch Hòa – người được báo chí gọi là “tượng đài kinh tế” – ngồi trên chiếc xe khách nhỏ, chen chúc giữa những người dân quê chân chất. Mỗi người một câu chuyện, nhưng tất cả đều mang trong lòng một điều gì đó thân thương. Hòa nhìn cảnh vật dần hiện ra ngoài cửa sổ: đồng lúa, hàng dừa, những mái nhà thấp thoáng sau rặng cau. Tất cả quen đến nghẹn ngào.
Khi đến nơi, chị bán bánh mì dẫn ông vào một con đường đất nhỏ, rồi rẽ vào một căn nhà tranh cũ, mái ngói xập xệ, vách ván đã mòn màu theo thời gian. “Đây là nhà bà. Từ ngày bà mất, để không. Không ai dọn đi đâu.”
Hòa bước vào, lòng run run. Căn nhà im lìm, nhưng vẫn giữ nguyên cách sắp xếp ngày xưa. Cái giường tre, cái tủ gỗ nhỏ, cái bàn thờ khói nhang đã nguội. Trên bàn thờ là di ảnh của bà – mẹ ông – nụ cười hiền hậu như vẫn đang nhìn ông.
Ông quỳ xuống, nước mắt chảy dài. “Mẹ ơi… con về rồi… nhưng trễ quá rồi phải không?”
Chị bán bánh mì đứng lặng phía sau, mắt đỏ hoe.
Sau hôm đó, Chủ tịch Hòa quyết định làm điều chưa từng có: ông xin rút khỏi ghế điều hành chính của tập đoàn, chuyển giao cho đội ngũ trẻ hơn. Ông dành một phần tài sản để tu sửa lại căn nhà cũ, biến nơi đây thành một tiệm bánh mì mang tên “Tiệm của Mẹ”.
Tiệm bánh nhỏ, giản dị, nhưng luôn đông khách. Không chỉ vì hương vị thơm ngon đặc biệt, mà còn vì câu chuyện phía sau – câu chuyện về một người mẹ chờ con suốt cả đời, về một người con trở về muộn màng, và về tình yêu vô bờ của gia đình.