Dũng ơi… Trí ơi… về với mẹ cha đi con…

 Giữa cánh đồng chiều lộng gió, nơi ngôi nhà mái ngói rêu phong nằm nép mình bên rặng tre già, người ta nghe thấy tiếng nức nở vọng ra từ căn nhà nhỏ cuối xóm.



Ông Bản và bà Lệ — hai người đã ngoài 70 tuổi — đang ngồi bệt trước bàn thờ mới lập. Trên đó là hai di ảnh đặt cạnh nhau, gương mặt giống nhau như đúc. Hai cậu con trai sinh đôi của họ: Dũng và Trí.

Cả làng ai cũng biết chuyện vợ chồng ông Bản hiếm muộn. Sau hơn 40 năm ròng rã chạy chữa khắp nơi, tưởng đã buông xuôi, thì một phép màu xảy ra: bà Lệ mang thai đôi ở tuổi gần 50.

Dũng và Trí ra đời trong niềm hân hoan không chỉ của gia đình mà cả xóm làng. Cả hai lớn lên ngoan ngoãn, học giỏi, chẳng bao giờ để cha mẹ phải phiền lòng. Mỗi lần có ai trêu: “Ông bà sinh con muộn thế, sau này ai nuôi ai?”, ông Bản lại cười rưng rưng:
— “Không cần nuôi, chỉ cần được nhìn chúng nó lớn từng ngày là đủ mãn nguyện rồi.”

Thế nhưng… hạnh phúc ấy không kéo dài trọn vẹn.

Chiều hôm ấy, ngày nắng gắt, hai anh em rủ nhau đi tắm sông sau buổi học thêm. Dũng bơi giỏi, Trí thì yếu hơn, nhưng bơi gần bờ. Không ai ngờ, một cơn lũ ngầm bất ngờ kéo đến từ thượng nguồn.

Khi người dân phát hiện thì… chỉ còn đôi dép và bộ quần áo đồng phục để lại trên bờ. Đến tối, thi thể hai anh em mới được tìm thấy, cách nhau không xa…

Tin dữ truyền về. Ông Bản như hóa đá. Bà Lệ ngất lịm bên bờ sông, miệng vẫn lặp đi lặp lại:
— “Không thể nào… không thể nào… Các con tôi… mới sáng nay còn ăn cơm với mẹ…”

Đám tang của Dũng và Trí là một trong những đám tang khiến cả làng xót xa nhất. Hai cỗ quan tài giống nhau, hai tấm di ảnh giống nhau… và hai người cha mẹ già gần như không thể đứng vững.

Ông Bản lặng lẽ nhìn mọi người ra vào, mắt trũng sâu, bàn tay nắm chặt gậy mà vẫn run rẩy.
Đêm đó, ông ngồi suốt trước bàn thờ, thì thầm:

“Dũng ơi, Trí ơi…
Mẹ các con từng nằm suốt 7 tháng trời trên giường bệnh để giữ hai đứa.
Bố từng vay nợ khắp nơi để có tiền nuôi các con ăn học.
Sao các con lại nỡ bỏ bố mẹ mà đi… như một giấc mơ dở dang?”

Người ta bảo, từ ngày hai đứa mất, bà Lệ không còn nấu xôi bán buổi sáng, ông Bản không còn ra quán nước đầu làng đánh cờ. Họ thu mình lại, lặng lẽ sống bên bàn thờ con trai, như thể thời gian cũng dừng lại từ mùa hè năm ấy.

Và đến tận bây giờ, mỗi buổi chiều trôi qua, những ai đi ngang ngôi nhà nhỏ ấy vẫn có thể nghe thấy một tiếng gọi khản đặc, nghẹn ngào:

— Dũng ơi… Trí ơi… về với mẹ cha đi con…


thông báo

Bài đăng phổ biến

Vừa Sinh Ra Đã Bị Gia Đình Giàu Có Ruồng Bỏ Vì Vết Bớt, Sự Thật Động Trời Phía Sau Khiến Ai Cũng S;ốc

Ông bà chăm cháu mà nói ra 7 câu này thì sớm tan cửa nát nhà, nhất là điều đầu tiên

Chu Ngọc Quang Vinh chính thức lên tiếng: Sau khi đăng nội dung thể hiện vô ơn với đất nước

Đúng ngày 49 của vợ, tôi lau dọn bàn thờ thì t/á/i mặt thấy bát hương bốc cháy ngùn ngụt. Nghi có điềm, tôi nhìn kĩ thì ở dưới là một tờ giấy nhỏ, đọc từng dòng mà tôi run rẩy biết sự thật về người vợ quá cố

Anh trai từ bỏ ước mơ nuôi 3 em gái thành tài, 20 năm sau bà nội hối hận quá muộn

Vừa về làm dâu, buổi tối xong hết công việc mẹ chồng sang phòng rồi đòi giữ hết vàng cưới của vợ chồng tôi. Chưa kịp nói gì bà đã đi thẳng ra két cầm luôn tay nải, tôi chạy theo đòi lại rồi trách móc nhưng sáng hôm sau ngủ dậy thì thầm biết ơn bà

Chồng bắt vợ bỏ th;ai để dễ bề đến với người khác, vợ quyết định bỏ tr;ốn vào miền nam sinh con. 7 năm sau cô dắt 2 con trai trở về, bắt đầu kế hoạch khiến chồng cũ đ;iêu đ;ứng

Hàng xóm nuôi ch-ó sủa bậy cả đêm nhà tôi không thể chợp mắt, không thể chịu nổi, đêm đó tôi lén bỏ 1 thứ trước cửa nhà

Người chồng làm bộ đội hy s/inh trong lúc cứu 5 đứa tr-ẻ bị đ/uối n/ước, vợ đứng trước biển gọi lớn “Chồng ơi, em và con vẫn đứng dây chờ anh về mà”, đúng lúc này tất cả phải chế/t lặng trước cảnh tượng.

Gia đình em chê tôi nhà ngh;èo, lại còn là trai dân tộc thiểu số, ngày cưới tôi lái Porsche đến trong sự ng;ỡ ng;àng của toàn thể quan khách..