Chồng l-én gọi điện cho đồng nghiệp nữ lúc nửa đêm, vợ im lặng ch-ịu đ-ựng. Không ngờ mẹ chồng lại ra tay theo cách không ai lường trước…

 Trời vừa quá nửa đêm. Trong căn phòng tối chỉ có ánh đèn ngủ hắt nhè nhẹ, người vợ trở mình, tay vô thức chạm sang bên cạnh. Chiếc giường vẫn ấm, nhưng không có anh ở đó. Lạ. 



Cô ngồi dậy, không bật đèn, bước chân nhẹ như lông mèo tiến ra ngoài. Ánh sáng mờ từ khe cửa phòng làm việc khiến cô khựng lại.Qua khe cửa khép hờ, cô thấy anh đứng quay lưng lại, một tay chống lên bàn, tay còn lại cầm điện thoại. Giọng anh nhỏ nhưng đủ để cô nghe thấy đoạn cuối: “Ừ, mai gặp, ngủ ngoan nhé.”

Cô như bị ai đó đấm thẳng vào ngực. Không lớn tiếng. Không nổi giận. Chỉ có một sự trống rỗng lặng câm đến đau đớn. Cô lùi lại, khép cửa phòng mình như chưa từng bước ra. Cả đêm hôm đó, cô nằm nghiêng quay mặt vào tường, nước mắt thấm ướt gối mà không dám phát ra một tiếng nấc.

Sáng hôm sau, anh dậy sớm, vẫn pha cà phê cho cô như thường lệ, vẫn cười hỏi han dăm ba câu vợ chồng. Nhưng cô cảm thấy mọi thứ chỉ như lớp màn nhung mịn che giấu một sự phản bội đang ngấm ngầm lan rộng. Cô im lặng nhiều hơn. Lặng lẽ quan sát anh. Và lặng lẽ tự hỏi: từ khi nào trong lòng anh đã có khoảng trống cho người khác chen vào?

Chỉ có một người để ý đến sự thay đổi ấy – mẹ chồng cô. Bà là giáo viên về hưu, từng nổi tiếng nghiêm khắc nhưng công bằng. Bà không can thiệp vào chuyện riêng của con trai, càng không thân thiết quá mức với con dâu, nhưng bà quan sát rất kỹ. Hôm đó, trong lúc cô rửa chén, bà bước tới nhẹ nhàng hỏi: “Con sao vậy? Mắt sưng cả lên.”

Cô khựng lại, cười lấp liếm: “Con thức khuya đọc sách mẹ ạ.”

Bà nhìn thẳng vào mắt cô, cái nhìn sâu và tĩnh lặng như soi thấu lòng người. Nhưng bà không nói gì thêm. Buổi chiều hôm ấy, bà bảo ra ngoài có việc. Không ai biết điểm đến của bà là công ty của con trai.

Trong căn phòng họp nhỏ ở tầng năm, anh bước vào với vẻ mặt bất ngờ.

“Mẹ? Sao mẹ tới đây?”

Bà đặt túi xách xuống bàn, điềm tĩnh đáp: “Mẹ cần nói chuyện riêng với con. Không phải chuyện nhà.”

Anh nhíu mày, nhưng rồi cũng ngồi xuống đối diện bà. 

Giọng bà nhỏ, nhưng dứt khoát.

“Đêm qua mẹ nghe con nói chuyện điện thoại.”Anh giật mình. “Mẹ… mẹ nghe gì?”

“Chỉ vài câu. Cũng đủ hiểu. Mẹ không cần biết cô ấy là ai, không cần biết giữa hai đứa có gì hay chưa. Mẹ chỉ hỏi: con muốn biến mẹ thành người mẹ chồng xấu hổ vì con trai mình à?”

Anh cúi gằm mặt. Câu nói ấy như cái tát thẳng vào lòng tự trọng của anh.

“Mẹ… con không… con chỉ…”“Chỉ là cảm xúc thoáng qua? Là phút yếu lòng? Là thứ con nghĩ vợ con sẽ không bao giờ biết nên không sao?” 

Giọng bà vẫn đều đặn, không gắt gỏng, không nặng lời, nhưng lại khiến anh nghẹt thở.

“Con biết vợ con đã khóc không?” 

Bà tiếp lời. “Nó không nói với mẹ. Nhưng đôi mắt sưng và đôi môi mím chặt ấy, mẹ nhìn là biết. Nó đau. Và nó im lặng. Không phải vì ngu ngốc. Mà vì yêu con.”Anh ngẩng lên, mắt đỏ hoe.

 “Mẹ…”“Đừng nói gì. 

Hãy hành động. Nếu con còn muốn giữ lấy gia đình này, đừng để mẹ phải một lần nữa đến công ty con vì lý do như hôm nay.

”Tối hôm đó, khi cô về nhà sau giờ làm, thấy anh đang bày biện món ăn trên bàn, còn mẹ chồng thì sắp xếp vali nhỏ. Cô ngạc nhiên hỏi: “Mẹ, mẹ đi đâu ạ?”

Bà chỉ mỉm cười: “Không, cả nhà đi. Mẹ đặt chỗ rồi. Ba ngày ở biển. Không ai từ chối được.

”Cô còn đang hoang mang thì anh bước lại, nắm tay cô. 

“Cho anh được làm lại. Anh xin lỗi.”Ánh mắt anh không còn mơ hồ, không còn né tránh. Lần đầu tiên sau bao ngày, cô thấy được sự chân thành lộ rõ. 

Cô không gật cũng không lắc. Nhưng nước mắt rơi xuống bàn tay anh là câu trả lời rõ ràng nhất.Ba ngày ở biển như ba ngày gột rửa. Anh chăm sóc cô và con từng chút.

 Mẹ chồng thỉnh thoảng lại đưa cô đi dạo, kể chuyện thời bà trẻ, khi ông ngoại từng viết thư tỏ tình mười bức mới được hồi âm.

 Bà không trực tiếp khuyên nhủ điều gì, nhưng mỗi câu chuyện đều là một thông điệp nhẹ nhàng: “Hôn nhân là con đường dài, kẻ nào chạy tắt thì dễ lạc, kẻ nào kiên trì mới đến đích.

”Buổi tối cuối cùng, khi cả gia đình ngồi trên bờ cát nhìn hoàng hôn, anh đặt tay lên vai cô, thì thầm: “Cảm ơn em đã không rời đi. Anh sai, và anh biết điều gì là đúng. Mong em cho anh thêm cơ hội để chứng minh.”Cô gật nhẹ. Không phải vì quên hết nỗi đau, mà vì cô tin, sau tất cả, một gia đình xứng đáng được trao thêm một cơ hội 

– nếu người sai biết hối hận và người bị tổn thương còn muốn níu giữ.

Vài tháng sau, cô dần cảm thấy trái tim mình nguôi ngoai. Không còn ám ảnh bởi những cuộc gọi lén lút, không còn lạnh người khi thấy chồng cầm điện thoại. Cô biết, không phải thời gian làm lành vết thương, mà là hành động 

– từng chút – từ chồng và mẹ chồng đã vá lại niềm tin rạn vỡ.Một hôm, khi cô pha trà mang lên phòng cho mẹ chồng, bà nhìn cô trìu mến, hỏi: “Con có còn giận mẹ vì đến công ty con trai không?

”Cô bật cười, ngồi xuống cạnh bà. “Không đâu mẹ. Nếu lúc ấy mẹ không đến, chắc con đã bỏ đi mất rồi.”Bà gật đầu, chậm rãi nhấp ngụm trà.

 “Có lúc phải mạnh tay để giữ thứ đáng giữ. Mẹ không bênh con trai mẹ. Mẹ bênh điều đúng.”Giọng bà đanh nhưng ấm, khiến cô thấy nghèn nghẹn nơi cổ họng. 

Cô cúi đầu, tay nắm lấy tay bà. Lần đầu tiên, cô cảm thấy lòng mình hoàn toàn an yên trong ngôi nhà này. Không phải vì không còn sóng gió, mà vì có một người mẹ chồng – người không đứng về phía máu mủ, mà đứng về phía công lý trong gia đình. Và cũng vì, người chồng ấy đã biết sửa sai từ đúng nơi bắt đầu: là từ lòng tự trọng bị đánh thức bởi một người mẹ.


thông báo

Bài đăng phổ biến

Vừa Sinh Ra Đã Bị Gia Đình Giàu Có Ruồng Bỏ Vì Vết Bớt, Sự Thật Động Trời Phía Sau Khiến Ai Cũng S;ốc

Ông bà chăm cháu mà nói ra 7 câu này thì sớm tan cửa nát nhà, nhất là điều đầu tiên

Chu Ngọc Quang Vinh chính thức lên tiếng: Sau khi đăng nội dung thể hiện vô ơn với đất nước

Đúng ngày 49 của vợ, tôi lau dọn bàn thờ thì t/á/i mặt thấy bát hương bốc cháy ngùn ngụt. Nghi có điềm, tôi nhìn kĩ thì ở dưới là một tờ giấy nhỏ, đọc từng dòng mà tôi run rẩy biết sự thật về người vợ quá cố

Anh trai từ bỏ ước mơ nuôi 3 em gái thành tài, 20 năm sau bà nội hối hận quá muộn

Vừa về làm dâu, buổi tối xong hết công việc mẹ chồng sang phòng rồi đòi giữ hết vàng cưới của vợ chồng tôi. Chưa kịp nói gì bà đã đi thẳng ra két cầm luôn tay nải, tôi chạy theo đòi lại rồi trách móc nhưng sáng hôm sau ngủ dậy thì thầm biết ơn bà

Chồng bắt vợ bỏ th;ai để dễ bề đến với người khác, vợ quyết định bỏ tr;ốn vào miền nam sinh con. 7 năm sau cô dắt 2 con trai trở về, bắt đầu kế hoạch khiến chồng cũ đ;iêu đ;ứng

Hàng xóm nuôi ch-ó sủa bậy cả đêm nhà tôi không thể chợp mắt, không thể chịu nổi, đêm đó tôi lén bỏ 1 thứ trước cửa nhà

Người chồng làm bộ đội hy s/inh trong lúc cứu 5 đứa tr-ẻ bị đ/uối n/ước, vợ đứng trước biển gọi lớn “Chồng ơi, em và con vẫn đứng dây chờ anh về mà”, đúng lúc này tất cả phải chế/t lặng trước cảnh tượng.

Gia đình em chê tôi nhà ngh;èo, lại còn là trai dân tộc thiểu số, ngày cưới tôi lái Porsche đến trong sự ng;ỡ ng;àng của toàn thể quan khách..