Trong một ngôi làng nhỏ, có ba đứa trẻ sinh ba: Linh, Lân, và Lộc. Cả làng đều biết chúng là con của người phụ nữ góa bụa tên Thảo, một người mẹ đơn thân từ lúc các con lọt lòng. Không ai biết cha của ba đứa trẻ là ai. Mỗi khi có ai hỏi, Thảo chỉ mỉm cười buồn rồi lảng tránh. Trên cổ bà luôn đeo một chiếc vòng bạc cũ kỹ, không phải để làm duyên mà như một vật thiêng liêng chẳng ai được chạm vào.
Thảo làm nghề thêu thùa, vá may thuê cho người trong vùng. Ba đứa con, tuy sinh ba nhưng rất khác nhau. Linh nhanh nhẹn, giàu tình cảm. Lân trầm lặng, hay suy tư. Lộc thì nghịch ngợm, luôn mang trong mình khao khát khám phá.
Dù nghèo, nhà Thảo luôn rộn rã tiếng cười. Ba đứa trẻ lớn lên bằng tình yêu thương chan chứa của mẹ. Chúng không cảm thấy thiếu thốn cho đến một ngày nọ…
Đó là một buổi chiều mùa đông, gió hun hút thổi qua triền đồi. Mẹ Thảo ho nhiều hơn bình thường, khuôn mặt tái nhợt, tay chân run rẩy. Bà ngất xỉu khi đang nấu cơm. Linh, Lân, Lộc hốt hoảng đưa mẹ đến trạm y tế huyện. Bác sĩ nhìn kết quả xét nghiệm, trầm ngâm.
– Mẹ các cháu bị ung thư giai đoạn cuối… Không còn nhiều thời gian.
Câu nói đó như tiếng sét giáng xuống. Cả ba đứa trẻ nức nở, van xin bác sĩ cứu mẹ. Nhưng mọi nỗ lực đều chỉ có thể làm giảm đau, không thể đảo ngược số phận.
Trong những ngày cuối đời, Thảo dặn dò con từng điều nhỏ nhặt. Mỗi đêm, bà kể chuyện cho chúng nghe, giọng khản đặc nhưng đầy yêu thương. Rồi đến một đêm, bà gọi cả ba đến bên giường.
– Mẹ xin lỗi… vì đã không thể cho các con một gia đình trọn vẹn. Nhưng… mẹ không hối hận, vì có các con là điều hạnh phúc nhất đời mẹ…
– Mẹ ơi, ba chúng con đâu? – Linh hỏi trong nước mắt.
Thảo khựng lại. Đôi mắt bà nhìn ra cửa sổ, nơi ánh trăng đổ bóng dài trên nền đất lạnh. Bà lặng thinh. Chỉ thì thầm: “Sau này… khi mẹ không còn nữa… hãy đến tìm… ở nơi mẹ yên nghỉ…”
Đêm đó, bà ra đi trong giấc ngủ, nụ cười vẫn còn vương trên môi.
Ba đứa trẻ chôn cất mẹ trên ngọn đồi nhỏ, nơi có gió thổi và hoa dại mọc quanh năm. Vào đúng 49 ngày sau khi mẹ mất, chúng trở lại thăm mộ, đem theo món quà cuối cùng mẹ để lại: một chiếc hộp gỗ khóa kín, đặt trên bàn thờ với lời nhắn “Hãy mở vào đúng 49 ngày.”
Khi mở hộp, bên trong là một bức thư, một tấm ảnh cũ, và một tờ giấy khai sinh.
– Đây là… ba? – Lân lắp bắp.
Tấm ảnh chụp một người đàn ông mặc quân phục, khuôn mặt nghiêm nghị nhưng ánh mắt ấm áp. Mặt sau ghi dòng chữ:
“Phúc – Gửi em và ba thiên thần nhỏ của chúng ta. Nếu một ngày em không còn, hãy cho các con biết sự thật.”
Trong thư, Thảo kể: Người đàn ông tên Phúc, là sĩ quan đặc công, từng đóng quân gần làng. Họ gặp nhau trong một đêm mưa, yêu nhau trong lặng lẽ. Nhưng sau một nhiệm vụ nguy hiểm, anh mất tích. Thảo không thể chờ đợi vô vọng nên một mình sinh con, giấu cả làng vì sợ điều tiếng.
Bức thư kết bằng một dòng run rẩy:
– Nếu các con muốn biết về cha, hãy đến mộ mẹ vào đúng đêm trăng tròn đầu tiên sau 49 ngày. Người sẽ đến…
Đêm trăng tròn ấy, ba đứa trẻ ngồi bên mộ mẹ, lòng đầy bối rối. Chúng không dám tin, cũng không hy vọng nhiều. Nhưng rồi, từ xa, một bóng người lặng lẽ bước lên đồi.
Ông ta mặc áo khoác đen, đội mũ, bước chân chậm chạp nhưng dứt khoát. Khi đến gần, ông tháo mũ. Khuôn mặt hao gầy, đầy vết sẹo, nhưng ánh mắt ấy – ánh mắt trong tấm ảnh – khiến cả ba đứa trẻ sững người.
– Các con… Là Linh, Lân, Lộc… đúng không? – Giọng ông run run.
Không ai trả lời. Chỉ có những giọt nước mắt lặng lẽ tuôn rơi. Linh tiến đến, lấy trong túi áo tấm hình mẹ ngày trẻ, đưa cho ông.
– Nếu… nếu ông là ba… thì tại sao…? – Lộc nghẹn ngào.
Ông Phúc gục đầu. Giọng ông nghèn nghẹn:
– Ba không biết mình còn sống sau lần đó. Ba bị bắt, bị giam giữ suốt hơn 10 năm ở biên giới. Khi trở về, ba tìm lại làng… nhưng người ta nói mẹ các con đã chuyển đi nơi khác. Ba đã đi khắp nơi tìm… nhưng không ngờ, chỉ gặp được các con… ở đây.
Lân nhìn ông, rồi ôm chặt lấy. Linh và Lộc cũng nhào vào, tiếng khóc vỡ òa dưới ánh trăng.
Họ ôm nhau trước mộ người phụ nữ đã một mình nuôi con, giữ kín bí mật vì sợ tổn thương. Trong khoảnh khắc đó, một gia đình bị chia cắt đã tìm thấy nhau – trễ, nhưng không quá muộn.
Minh lặng lẽ đưa Hồng Ánh và bé Ngọc Linh về căn phòng trọ nhỏ nằm sâu trong hẻm khu lao động nghèo. Đó là một căn phòng vỏn vẹn 15 mét vuông, tường ẩm mốc, nền xi măng nứt nẻ, chỉ có một chiếc quạt bàn cũ kỹ quay từng vòng chậm rãi. Hồng Ánh chưa từng tưởng tượng được người đàn ông từng là cả thanh xuân của cô lại sống trong cảnh nghèo đến vậy.
Minh đun nước pha trà, đặt hai tách lên bàn rồi lặng lẽ ngồi đối diện. Anh nhìn cô rất lâu, như thể chờ đợi ngày này đã lâu lắm rồi. Đôi mắt anh đầy những điều chưa từng nói.
– Anh nợ em một sự thật. Một sự thật đã đè nặng anh suốt 16 năm qua…
Hồng Ánh không nói, chỉ lặng lẽ gật đầu.
Minh hít một hơi thật sâu, rồi bắt đầu kể:
– Năm đó, sau khi anh thất bại trong phi vụ đầu tư, anh thực sự suy sụp. Anh mang nợ, công ty cho nghỉ việc, anh trở thành gánh nặng cho em. Nhưng điều khiến anh sụp đổ nhất… không phải tiền.
– Là bệnh.
Cô khựng lại.
– Bệnh?
– Anh phát hiện mình bị ung thư máu giai đoạn đầu. Khi biết tin, anh không dám nói với em. Anh sợ em vì thương hại mà ở lại, sợ em phải sống cả đời với người đàn ông không biết còn sống được bao lâu. Anh chọn rời đi, để em được sống cuộc đời khác. Lúc đó anh nghĩ… mình sẽ chỉ sống được một vài năm.
Hồng Ánh bưng miệng, nước mắt cô trào ra. Cô nhớ lại những tháng ngày tuyệt vọng, những đêm thức trắng đợi một cuộc gọi, một dòng tin nhắn… Trong khi đó, anh vật lộn với bệnh tật một mình.
Minh tiếp tục, giọng trầm thấp:
– Anh đi lang thang, làm thuê, làm mướn, chữa trị bằng những gì có thể. Rồi một ngày, khi anh gần như buông xuôi thì gặp một người phụ nữ – chị Lan, người từng là điều dưỡng ở bệnh viện.
– Chị ấy không chồng, không con, bị vô sinh. Thấy anh kiệt quệ, chị cưu mang anh, giúp anh điều trị bằng thuốc Đông y, ăn uống điều độ… Dần dần, sức khỏe anh hồi phục kỳ diệu.
– Lúc anh biết mình khỏi bệnh, thì cũng là lúc chị Lan phát hiện bị ung thư vú giai đoạn cuối. Ba năm sau, chị mất… để lại bé Ngọc Linh cho anh. Không phải con ruột anh, nhưng là đứa bé mà chị gửi gắm.
– Anh nhận nuôi con bé như con ruột mình. Vì chị Lan từng nói: “Nếu một ngày anh gặp lại người phụ nữ năm xưa, hãy nói với cô ấy rằng… anh chưa từng ngừng yêu cô ấy.”
Hồng Ánh bật khóc nức nở, trái tim cô như tan ra thành từng mảnh.
– Tại sao anh không quay lại tìm em?
Minh siết tay:
– Anh từng định quay lại. Nhưng mỗi lần nhìn thấy em trên báo chí, thành đạt, giàu có… anh lại sợ. Anh chỉ là một kẻ bán vé số, làm gì xứng đáng đứng trước em nữa?
Cô đứng dậy, bước đến gần anh, nghẹn ngào:
– Anh có biết… suốt 16 năm qua, em không mở lòng với ai, không lập gia đình, không có con… Vì em luôn mang hy vọng một ngày nào đó anh sẽ quay về. Dù chỉ là một lần thôi.
Minh sững sờ. Cô tiếp:
– Tiền bạc, danh vọng, địa vị… đều không thể khiến em hạnh phúc. Em có thể mua được biệt thự, xe hơi, cổ phần công ty, nhưng không thể mua lại được… anh.
Anh gục đầu xuống bàn, nước mắt lặng lẽ rơi. Trong đời, đây là lần thứ hai anh khóc. Lần đầu là khi anh rời khỏi Hồng Ánh, lần hai… là bây giờ.
Ngọc Linh ngồi im lặng nhìn hai người lớn ôm nhau, đôi mắt non nớt ngơ ngác:
– Cô ơi… cô khóc vì ba hả?
Hồng Ánh quỳ xuống, ôm lấy bé:
– Cô khóc vì con nữa, Linh à. Vì cô không biết con tồn tại trên đời.
– Ba nói con là món quà của mẹ Lan để lại. Nhưng ba luôn nói, người mà ba yêu… là một cô tên Hồng Ánh.
Câu nói ngây thơ khiến Hồng Ánh vỡ òa trong xúc động. Cô ôm chặt lấy Minh và Ngọc Linh, như thể sợ họ sẽ tan biến mất lần nữa.
Một tuần sau, thông tin “nữ đại gia Hồng Ánh nhận con nuôi, chính là con gái của chồng cũ” xuất hiện khắp các mặt báo. Dư luận xôn xao, nhưng Hồng Ánh không quan tâm. Cô đưa Minh và bé Linh về căn biệt thự ven sông của mình.
Minh ngần ngại, nhưng Hồng Ánh nói:
– Căn nhà này… từ lâu đã thiếu một điều quan trọng – đó là hơi ấm của một gia đình. Em không muốn chỉ sống trong vàng son, mà cô đơn. Em muốn sống… với người mà em yêu, và đứa bé mà em coi như con ruột.
Minh không trả lời, chỉ lặng lẽ nắm lấy tay cô. Anh biết, cuộc đời có thể lấy đi của họ nhiều thứ, nhưng vẫn trả lại một món quà – đó là cơ hội thứ hai.
Ba năm sau…
Minh mở một quán cà phê sách nhỏ, Hồng Ánh vẫn điều hành tập đoàn, nhưng ít xuất hiện trước truyền thông. Họ sống giản dị, ấm cúng. Bé Ngọc Linh lớn lên ngoan ngoãn, học giỏi và luôn gọi Hồng Ánh là “mẹ”.
Vào một chiều mưa tương tự như hôm họ gặp lại, Minh nắm tay Hồng Ánh, thủ thỉ:
– Cảm ơn em… vì đã không bỏ anh lại phía sau. Dù anh từng ngu ngốc rời xa em.
Cô mỉm cười, nhìn anh, mắt ánh lên hạnh phúc:
– Em chỉ cần anh nhớ một điều. Dù là 16 năm, hay 60 năm… em vẫn sẽ đợi.