Sau một đêm s;ay, tôi hốt hoảng khi tỉnh dậy bên cạnh chồng bạn thân. Tối hôm trước, tôi đã đ;ánh m;ất mình. Tôi biết không được đi quá giới hạn nhưng làm sao được khi cả hai đã ngà ngà… Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình nằm bên cạnh anh, không còn gì trên người. Vậy là chuyện gì đến đã đến. Tôi đã ng//ủ với chồng của bạn thân, chính thức là kẻ gi;;ả d;;ối. Tôi thật không ngờ một lần duy nhất mà tôi mang b;ầu. Tôi nói với anh việc quan trọng đó. Anh bảo tôi hãy bỏ đi. Anh không thể bỏ vợ cũng không thể để tôi nuôi con một mình. Tôi biết nỗi khổ tâm của anh vì thế, tôi quyết tâm ra đi, đúng 6 năm sau gặp anh và vợ tại trung tâm thương mại …
ôi vẫn nhớ như in cái đêm hôm đó – cái đêm mà cả cuộc đời tôi đã bước sang một ngã rẽ mà không gì có thể quay lại được nữa.
Khi ấy, tôi – Phương – vừa thất tình. Mối tình năm năm tan vỡ vì bạn trai phản bội tôi với một cô đồng nghiệp trẻ đẹp. Tôi gần như sụp đổ. Chính Thư – bạn thân tôi từ thuở đại học – là người duy nhất ở bên, chăm sóc, an ủi, thậm chí kéo tôi đến buổi tiệc sinh nhật chồng cô ấy tổ chức nhỏ tại nhà.
“Thôi, đừng ở nhà mà khóc lóc nữa. Đi với tao cho khuây khoả. Toàn bạn bè quen thôi, mày yên tâm.”
Tôi không biết liệu quyết định ấy có phải là sai lầm đầu tiên không. Hay chính là cái cớ cho một chuỗi tội lỗi về sau.
Hôm đó, tôi uống nhiều. Mạnh hơn mọi khi. Lúc đầu, tôi chỉ muốn mượn men say để tạm quên đi nỗi đau, nhưng tôi không ngờ rằng… nó kéo tôi lao vào một vực thẳm.
Tôi nhớ, ánh mắt anh – Huy, chồng của Thư – nhìn tôi khi tôi ngồi lặng một mình ở ban công. Ánh mắt ấy không có gì gợi dục, chỉ đầy thương xót. Anh đưa cho tôi một ly nước lọc, rồi ngồi xuống bên cạnh. Cả hai bắt đầu trò chuyện… và rồi, như có một lực vô hình nào đó, tôi không rõ là ánh mắt, là sự đồng cảm, hay chính hơi men, khiến chúng tôi… chạm vào nhau.
Tôi choàng tỉnh, đầu đau như búa bổ. Mùi chăn gối lạ lẫm, ánh sáng nhẹ len qua rèm cửa, tôi quay sang…
Và tim tôi gần như ngừng đập.
Huy nằm bên cạnh tôi. Tr//ần tr//uồng. Còn tôi… cũng không có gì ch//e thân.
Tôi đã hét lên trong đầu mình.
Không thể nào! Không thể như vậy được!
Tôi run rẩy, nhặt quần áo, trốn khỏi căn hộ đó trong im lặng như một kẻ trộm.
Tôi không dám nhìn vào gương. Tôi không dám nghe điện thoại của Thư sau đó. Tôi viện cớ bận, viện cớ đau bệnh, tránh mặt suốt hai tuần.
Cho đến khi tôi phát hiện trễ kinh, rồi một vạch đỏ tươi hiện lên trên que thử. Cảm giác như cả thế giới sụp đổ lần nữa.
Tôi không có bạn trai. Đêm duy nhất – là đêm định mệnh ấy.
Tôi đã cố giấu, cố nuốt nước mắt vào lòng. Nhưng đứa bé lớn dần trong bụng, tôi không thể không nói với Huy.
Tôi gặp anh ở một quán cà phê vắng. Anh đến, có vẻ hốt hoảng khi thấy tôi gầy rộc, tay run run đặt kết quả siêu âm lên bàn.
“Tôi mang thai,” tôi nói, đơn giản, không cảm xúc.
Anh tái mặt, cầm giấy lên run rẩy.
“Không… Phương… chuyện đó chỉ là tai nạn. Tôi… tôi không thể…”
“Không thể bỏ vợ, tôi biết,” tôi cắt lời anh. “Nhưng tôi cũng không muốn phá bỏ đứa con này. Dù sao… nó là máu mủ của tôi.”
Huy im lặng hồi lâu, rồi buông ra một câu khiến tim tôi chết lặng: “Bỏ đi. Làm ơn.”