Bà cụ bị đ/uổi khỏi xe buýt vì không có vé – nhưng cuộc đời bà khiến mọi người cúi đầu kính phục …

Chiếc xe buýt tuyến 25 vừa rẽ vào trạm thì mưa bắt đầu nặng hạt. Hành khách chen nhau lên xuống, ai cũng vội vàng, không ai nhìn ai. Giữa dòng người ấy, một bà cụ bước tới gần cửa xe. Tay bà cầm theo một túi nilông cũ, trong đó lộ ra vài gói mì tôm và một ổ bánh mì đã nhàu nát. Khi nhân viên bán vé chìa tay chờ tiền, bà khẽ nói điều gì đó rồi đưa ra một tờ 5000 đồng.

Không khí trong xe thoáng lặng đi khi người thanh niên mặc đồng phục chợt cao giọng. Anh ta nhìn bà rồi tuyên bố rõ ràng: “Không đủ tiền thì xuống xe.” Không ai nói gì, không ai phản ứng. Chiếc xe như đông cứng lại trong vài giây rồi tiếp tục lăn bánh, bỏ lại phía sau một người đàn bà già đứng dưới mưa, tay ôm túi đồ rơi vãi. Những gói mì bung ra lẫn trong nước, ổ bánh mì ướt sũng, chai nước lăn đến tận mép đường. Bà đứng dậy, không nói một lời, nhặt lại từng món đồ rồi lặng lẽ biến mất giữa dòng xe cộ đang hỗn loạn vì giờ tan tầm.

Toàn bộ khoảnh khắc ấy được ghi lại bởi một sinh viên báo chí tên Phương, tình cờ có mặt trên xe buýt. Không chỉnh sửa, không hiệu ứng, không nhạc nền, chỉ một đoạn video thô kèm theo dòng chú thích ngắn ngủi: “Tôi không biết bà là ai, nhưng hôm nay tôi không thể làm ngơ.” Đoạn clip được đăng lên mạng xã hội lúc nửa đêm và đến sáng hôm sau đã phủ khắp các trang cá nhân, hội nhóm, fanpage lớn nhỏ. Bình luận tràn về, chia sẻ tăng theo từng phút. Người ta bức xúc, phẫn nộ, thậm chí có người kêu gọi truy tìm tung tích nhân viên bán vé để làm rõ trách nhiệm. Nhưng cũng có những người im lặng, chỉ để lại một biểu tượng buồn, như thể trong lòng họ vừa chạm phải một điều gì đó rất cũ.

Dưới phần bình luận, hàng trăm người kể lại những lần họ chứng kiến cảnh tương tự nhưng đã quay đi. Có người nhận mình từng là nhân viên bán vé và thú thật đã từng hành xử không khác gì chàng trai trong clip. Có người lại nhớ tới bà ngoại, mẹ mình – những người cũng từng lặng lẽ bước xuống xe khi không đủ tiền hoặc không kịp giải thích. Một xã hội đang hối hả bỗng dưng chững lại, không phải vì câu chuyện quá dữ dội, mà vì nó quá quen thuộc.

Công ty xe buýt nhanh chóng ra thông báo đình chỉ nhân viên tên Dũng để chờ làm rõ. Nhưng điều gây xôn xao hơn là phản hồi từ chính Dũng khi được phóng viên liên hệ. Anh ta bảo mình làm đúng quy định: “Không có tiền thì không được đi.” Không lời xin lỗi, không một chút băn khoăn, phản ứng ấy như đổ thêm dầu vào lửa, khiến mạng xã hội lại bùng lên. Nhưng giữa những tranh cãi ấy, vẫn không ai biết bà cụ là ai. Không ai biết vì sao bà lại có mặt trên xe buýt vào giờ đó với bộ dạng khốn khó đến vậy. Không ai biết câu chuyện của bà bắt đầu từ đâu và sẽ đi về đâu.

Tại một phòng trọ nhỏ ở Đà Lạt, Khánh đang ăn tối thì một người bạn gửi đường link đoạn clip. Anh mở ra xem qua loa như mọi tin tức thường ngày. Nhưng đến đoạn bà cụ cúi xuống nhặt ổ bánh mì, anh dừng lại. Có gì đó rất quen. Anh tua lại, nhìn kỹ gương mặt bà cụ dưới ánh đèn đường rồi bật dậy. Từng nét, từng chi tiết, ánh mắt, sống mũi, cái túi vải cũ – tất cả như một mảnh ký ức cũ kỹ bị bật tung sau 20 năm chôn chặt.

Khánh vào phòng, lấy ra một chiếc hộp sắt đã hoen gỉ, nơi anh cất giữ những thứ quan trọng nhất từ thuở bé. Tấm ảnh cũ chụp một cậu bé ngồi trong lòng một người phụ nữ gầy gò với đôi mắt hiền và nụ cười nhợt nhạt. Anh đặt ảnh cạnh màn hình điện thoại. Mọi thứ trong người như đông cứng. Không chắc chắn, nhưng cảm giác nghẹn lại trong ngực khiến anh không thể ngồi yên. Anh nhớ như in cái tên Má Bảy – người đã nuôi anh đến năm 12 tuổi rồi đột ngột biến mất trong một đêm mưa. Người mà anh từng đi tìm, từng hỏi khắp những khu nhà trọ cũ, từng quay lại trại trẻ xin thông tin nhưng cuối cùng chỉ nhận lại những cái lắc đầu.

Khánh không chần chừ. Anh đặt vé xe ngay trong đêm, rời Đà Lạt xuống Sài Gòn. Trong ba lô chỉ có mấy bộ đồ, một ít tiền và chiếc áo trắng nhỏ mà Má Bảy từng may cho anh khi học lớp hai. Cổ áo được khâu bằng chỉ xanh lệch vì bà nói không có chỉ trắng nên lấy chỉ khăn lau. Anh đã giận bà vì điều đó suốt cả năm học. Nhưng giờ đây, từng mũi chỉ lệch lại hiện về rõ ràng đến lạ.

Khánh không ngủ suốt chuyến đi. Anh mở lại đoạn clip không biết bao nhiêu lần, phóng to khung hình, nhìn từng chi tiết như thể sợ bỏ sót bất kỳ dấu vết nào. Khi xe đến bến miền Tây, trời vừa sáng, anh kéo ba lô lao thẳng về hướng chợ Nguyễn Chi Phương, nơi đoạn clip được quay. Trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ: phải tìm bằng được người phụ nữ ấy. Dù chỉ có 1% hy vọng, anh cũng không thể bỏ qua.

Không ai biết anh là ai, không ai giúp anh dễ dàng. Nhưng anh vẫn đi, vẫn hỏi, vẫn lần theo từng dấu vết nhỏ nhất. Vì một lý do đơn giản: nếu đúng là Má Bảy, thì anh không thể để bà một lần nữa bị bỏ lại giữa mưa. Không phải lần này. Không bao giờ nữa.

Khánh bước vội qua những con hẻm chằng chịt, nơi nước mưa còn đọng trên mặt đường loang lổ. Anh hỏi thăm từng người bán hàng rong, từng bác xe ôm, thậm chí chạy đến trạm xe buýt nơi bà cụ xuất hiện lần cuối. Đôi mắt anh lộ rõ vẻ sốt ruột, tay nắm chặt tấm ảnh cũ như thể nó có thể dẫn lối. Nhưng câu trả lời anh nhận lại chỉ là những cái lắc đầu, những ánh nhìn ái ngại.

Mặt trời đã lên cao, nhưng cơn mưa đêm qua dường như vẫn chưa rời khỏi lòng anh. Một cảm giác bất an len lỏi, sợ rằng nếu không nhanh hơn, bà sẽ lại biến mất như 20 năm trước.

Anh dừng lại trước một quán nước ven đường, cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ. Lúc này, một bà cụ bán vé số tiến đến, chìa ra mấy tờ vé đã nhăn nheo. Khánh nhìn lên, tim anh như hẫng một nhịp. Không phải bà, nhưng đôi mắt ấy, dáng người ấy… gợi lên một điều gì đó.

“Bà ơi, con muốn tìm một người…” Anh vội lấy điện thoại, mở đoạn clip ra. Bà cụ nhíu mày, nhìn màn hình một lúc rồi chậm rãi nói:

“Hình như tôi có thấy bà ấy. Hôm qua, bà ấy ngồi dưới mái hiên chợ, nhưng sáng nay không thấy nữa. Thử ra đó coi sao đi con.”

Không chờ thêm giây nào, Khánh chạy đi. Tim anh đập mạnh. Một chút hy vọng mong manh đang dần hiện rõ.

Khánh lao đến chợ Nguyễn Chi Phương, len lỏi qua những sạp hàng ồn ào và dòng người tấp nập. Mùi rau củ trộn lẫn với hương cá tươi, tiếng rao hàng chen vào nhau, nhưng trong đầu anh chỉ có một âm thanh duy nhất: tiếng mưa rơi trên đoạn clip, tiếng bà cụ lặng lẽ cúi nhặt ổ bánh mì.

Anh đến mái hiên mà bà cụ bán vé số nhắc đến. Ở đó, chỉ còn những vết chân ướt hằn trên nền gạch và vài mảnh túi nilông rách nát. Không có bà.

Nỗi thất vọng ập đến, nhưng Khánh không thể dừng lại. Anh quay qua hỏi người bán cháo lòng gần đó.

“Dạ bác ơi, có thấy bà cụ trong clip này không? Hôm qua bà ấy có ngồi đây phải không ạ?”

Người phụ nữ tầm năm mươi cau mày nhìn màn hình, rồi gật đầu.

“Có chứ, bà ấy ngồi ở kia suốt đêm qua, ôm cái túi chặt lắm. Nhưng sáng nay dọn hàng thì không thấy đâu nữa. Chắc đi rồi…”

“Đi đâu ạ? Bác có biết không?”

Bà bán cháo lòng trầm ngâm một chút, rồi chỉ về phía cuối con đường.

“Tôi không biết chắc, nhưng sáng nay có thấy bà ấy đi về hướng đó. Đi chậm lắm, hình như đau chân. Nếu con muốn tìm, thì đi nhanh lên.”

Khánh cúi đầu cảm ơn rồi lập tức chạy đi. Đôi chân anh không ngừng nghỉ, dù trên vai ba lô trĩu nặng. Anh băng qua những con hẻm nhỏ, mắt không ngừng đảo quanh, tìm kiếm một bóng dáng quen thuộc giữa dòng người đông đúc.

Và rồi, ở ngã tư phía xa, ngay bên kia đường, anh thấy một dáng người nhỏ bé ngồi bệt dưới mái hiên tiệm tạp hóa. Tấm áo khoác cũ sũng nước mưa, túi nilông cũ kỹ đặt bên cạnh, còn bà thì đang cố gắng xoa bóp đôi chân run rẩy của mình.

Tim Khánh như ngừng đập.

Anh bước chậm lại, từng bước một, đến khi chỉ còn cách bà vài mét. Anh mở miệng, nhưng cổ họng khô khốc, không phát ra được tiếng nào.

Bà cụ ngước lên, ánh mắt chạm vào anh. Vẫn đôi mắt ấy – hiền lành, lặng lẽ, nhưng ẩn chứa nỗi đau của thời gian.

Khánh hít một hơi thật sâu.

“…Má Bảy?”

Bà khựng lại. Đôi mắt già nua mở to, ngỡ ngàng. Một giây, hai giây… rồi bàn tay nhăn nheo run rẩy vươn về phía anh.

“Khánh… con đó hả?”

Cả thế giới như lặng đi trong khoảnh khắc ấy. Không có tiếng xe cộ, không có dòng người vội vã. Chỉ có một người mẹ và đứa con thất lạc tìm thấy nhau giữa lòng thành phố rộng lớn.

Và lần này, giữa cơn mưa vừa chớm, bà không còn bị bỏ lại một mình nữa.

thông báo

Bài đăng phổ biến

Ông bà chăm cháu mà nói ra 7 câu này thì sớm tan cửa nát nhà, nhất là điều đầu tiên

Chu Ngọc Quang Vinh chính thức lên tiếng: Sau khi đăng nội dung thể hiện vô ơn với đất nước

Đúng ngày 49 của vợ, tôi lau dọn bàn thờ thì t/á/i mặt thấy bát hương bốc cháy ngùn ngụt. Nghi có điềm, tôi nhìn kĩ thì ở dưới là một tờ giấy nhỏ, đọc từng dòng mà tôi run rẩy biết sự thật về người vợ quá cố

NҺỏ vàι gιọt dầu gιó lȇп tỏι: Lợι ícҺ tuүệt vờι, gιảι quүết пgaү vấп ƌḕ пҺà пào cũпg gặp

Năm ngoái, mẹ chồng tôi đ;;ộ;t ng;;ộ;;t ốm nên phải đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt. Nhìn bà nằm im lìm trên giường b;ệ;nh, xung quanh là dây nhợ chằng chịt, tôi vừa lo lắng vừa s;ợ h;ãi. Chi phí điều trị quá cao, hai vợ chồng xoay sở đủ kiểu mà vẫn thiếu trước hụt sau nên đành phải gọi điện cho anh rể và chị dâu để bàn bạc. Lúc nhìn tờ hóa đơn viện phí, anh rể nhíu mày, thở dài một tiếng rồi ngập ngừng nói anh chị đang làm ăn túng thiếu nên không có tiền, chỉ có vợ chồng tôi thương mẹ thì lo cho mẹ. Thế là có bao nhiêu vàng cưới tôi bán sạch lo cho bà, đến lúc bà tỉnh lại làm di chúc thì chỉ để cho vợ chồng tôi sổ tiết kiệm 35 triệu còn miếng đất đang ở cho anh chị, tôi đi;;ế;;ng người không hiểu lý do, rõ ràng vợ chồng tôi chăm mẹ anh chị có đoái hoài đến đâu. Nhưng rồi tôi hít sâu, cố gắng dằn cơn tức giận xuống. Lúc này có c;ã;i nhau cũng chẳng thay đổi được gì. Vài ngày sau, mẹ chồng tôi q;;u;;a đ;;ờ;;i. Đúng như bà sắp xếp, căn nhà rơi vào tay anh rể và chị dâu. Tôi cầm trên tay quyển sổ ngân hàng với con số 35 triệu, cảm giác vừa u;ất ứ;c vừa th;ất vọng. Sáng hôm sau, tôi cầm thẻ ngân hàng của mẹ chồng ra ngân hàng để rút ti;ề;n. Khi nhân viên kiểm tra tài khoản, cô ấy bỗng ngẩng đầu lên nhìn tôi với vẻ mặt kinh ngạc…

Nhà nghèo, mặc vợ con đ::ói kh::át, chồng bán cả vàng cưới, vay mượn thêm, gom 100 triệu để xây mộ tổ tiên to nhất làng: “Không thể để nhà khác k:h::inh nhà anh được”. Mặc vợ khuyên can hết lời, Cứ thư thả 1-2 năm nữa cho kinh tế ổn định. Chồng không nghe đúng gần TẾT ngày khánh thành mộ thì nhận tin s::ét đ:::ánh…

Vợ chồng tôi quanh năm gắn bó với ruộng đồng, bày gà nuôi lợn, chẳng mấy khi rảnh rang. Căn nhà cũ kỹ đã chịu đựng mưa nắng suốt mấy chục năm, mỗi lần giông gió kéo về, nước dột tứ phía, đến tựa lưng vào tường cũng chẳng dám. Nghĩ đến chuyện sửa sang, chúng tôi lại thở dài—bữa ăn còn chỉ đủ no, nói gì đến xây nhà mới. Ngày con trai lấy vợ, tôi vừa mừng vừa lo. Con bé là người thành phố, khéo léo, hiểu chuyện, nhưng liệu có chịu nổi cảnh lam lũ ở quê? Thế mà mọi thứ lại hoàn toàn trái ngược. Con dâu chưa bao giờ than phiền, chẳng những thế còn chu toàn việc nhà, chăm sóc bố mẹ chồng như ruột thịt. Hôm rồi, hai con về ăn cơm rồi bảo sẽ xây lại nhà cho vợ chồng tôi—một căn hai tầng vững chãi, khang trang. Chúng tôi từ chối mãi, nhưng cuối cùng cũng chẳng thắng nổi sự kiên trì của các con. Ngày tân gia, khi tôi xuống bếp chuẩn bị mâm cơm cúng, vừa mở tủ, một chiếc phong bì nhỏ rơi xuống. Cầm lên, mở ra đọc, tôi chết lặng. Mắt nhòe đi, tay run rẩy, tim như bị ai bóp nghẹn. Vợ tôi từ trên nhà đi xuống, thấy tôi thất thần liền hỏi. Tôi đưa lá thư cho bà ấy. Đọc xong, bà cũng đứng sững, rồi bật khóc, ôm chặt lấy tôi. Hóa ra...

Cô giúp việc lâu năm đột nhiên dắt bạn trai về ra mắt vợ chồng tôi, những chuyện diễn ra sau đó khiến tôi không tin vào mắt mình

Phụ nữ khi yêu rất sâu đậm mới nói cho bạn 5 bí mật пàყ

Vì sao phụ nữ không thể dừng lại sau khi ngoại tình lần đầu tiên: 3 người đàn bà tâm sự