Người cha 70 tuổi bị con trai đuổi khỏi nhà giữa đêm, 3 ngày sau ông trở lại khiến cả xóm…không nói nên lời ….

 

Ông Phúc đã 70 tuổi, cái tuổi mà đáng ra ông phải được an hưởng tuổi già, quây quần bên con cháu. Nhưng đời không như mơ. Người con trai duy nhất của ông – Nam – sau khi có gia đình riêng, ngày càng thay đổi. Từ một đứa trẻ ngoan ngoãn, Nam trở thành một kẻ thực dụng, coi trọng đồng tiền hơn tình thân.

Tối hôm đó, bữa cơm diễn ra như mọi ngày. Ông Phúc tuy già yếu nhưng vẫn cố giúp con trai dọn dẹp. Trong lúc bê bát cơm ra bàn, tay ông run run, lỡ làm rơi vỡ một chiếc bát sứ.

“Choang!”

Tiếng bát vỡ lanh lảnh vang lên giữa căn nhà lạnh lẽo. Nam ngồi trên ghế, nhíu mày, giọng đầy khó chịu:

– Bố già rồi, vụng về như vậy chỉ làm phiền con thôi!

Ông Phúc cúi đầu, lặng lẽ nhặt những mảnh sứ vỡ dưới nền nhà. Nhưng Nam không để yên. Cơn bực tức trong anh ta bùng lên:

– Từ mai bố đi đi! Ở đây chỉ thêm vướng víu!

Cả căn nhà im bặt. Vợ Nam – vốn dĩ cũng chẳng ưa gì ông Phúc – quay sang nhìn chồng, rồi quay lưng bỏ vào phòng như thể chuyện này không liên quan đến cô ta.

Ông Phúc ngước lên nhìn con trai, ánh mắt già nua đầy tổn thương. Ông không cãi lại, chỉ lặng lẽ bước về phòng, gói ghém vài bộ quần áo cũ rồi rời đi trong đêm tối.

Ngoài trời, gió rét cắt da cắt thịt. Ông đi, không biết đi đâu, cũng chẳng ai quan tâm.

Cả xóm xôn xao khi biết tin ông Phúc bị đuổi ra khỏi nhà. Bà Tám hàng xóm chậc lưỡi:

– Tội nghiệp ông ấy, bao nhiêu năm nuôi con, đến cuối đời lại bị chính con trai ruột hắt hủi!

– Đúng là bạc như vôi! – Ông Minh thở dài.

Nhưng dù ai nói gì đi nữa, Nam vẫn thản nhiên sống trong căn nhà rộng rãi, chẳng mảy may lo lắng đến việc cha mình đang ở đâu, sống chết thế nào.

Ba ngày trôi qua. Một cơn mưa lớn bất chợt kéo đến. Người ta bắt đầu lo lắng cho ông Phúc. Không ai thấy ông đâu. Phải chăng ông đã gặp chuyện gì không may?

Đến chiều ngày thứ ba, khi cơn mưa vừa dứt, một chiếc xe hơi sang trọng bất ngờ đậu trước cổng nhà Nam. Từ trong xe, ông Phúc bước ra, nhưng lần này, ông không đi một mình…

Đi bên cạnh ông Phúc là một người đàn ông trung niên, ăn mặc lịch sự, tay xách một chiếc cặp tài liệu. Cả xóm tò mò tụ tập lại.

Nam mở cửa, vừa thấy cha, anh ta bực tức:

– Bố còn quay về làm gì?

Trước khi ông Phúc kịp trả lời, người đàn ông kia lên tiếng:

– Cậu Nam phải không? Tôi là luật sư của ông Phúc. Chúng tôi có chuyện quan trọng cần bàn.

Nam sững sờ. Luật sư? Chuyện quan trọng?

Ông Phúc nhìn con trai, ánh mắt không còn buồn bã như ba ngày trước, mà là sự điềm tĩnh đến đáng sợ. Ông chậm rãi nói:

– Ba ngày qua, bố không lang thang như con nghĩ. Bố về quê, gặp lại một người bạn cũ, cũng là luật sư riêng của bố… và bố phát hiện ra một điều rất thú vị.

Nam cau mày, còn bà con hàng xóm thì tò mò lắng nghe.

– Bố còn một mảnh đất lớn ở trung tâm thành phố, mà trước đây bố chưa từng kể. Giá trị hiện tại của nó hơn 50 tỷ đồng.

Cả khu phố ồ lên kinh ngạc. Nam tái mặt, không tin vào tai mình.

Luật sư đưa ra một xấp giấy tờ:

– Đây là giấy tờ sở hữu đất và di chúc mới mà ông Phúc vừa ký sáng nay. Ông ấy quyết định sẽ không để lại bất cứ thứ gì cho cậu nữa.

Nam đứng như trời trồng.

– Bố… bố nói gì vậy?

Ông Phúc nhìn con trai mình, giọng chậm rãi nhưng đầy kiên quyết:

– Trước đây, bố định để lại tất cả cho con, nhưng sau khi con đuổi bố ra khỏi nhà giữa đêm, bố đã nghĩ lại.

Nam lắp bắp:

– Bố… con sai rồi! Con biết lỗi rồi! Bố đừng làm vậy…

Nhưng ông Phúc chỉ lắc đầu.

– Tất cả tài sản của bố sẽ được quyên góp cho trại trẻ mồ côi. Ít ra, những đứa trẻ không có cha mẹ, nhưng chúng biết yêu thương và trân trọng người đã nuôi dưỡng chúng.

Bà con hàng xóm nhìn nhau, không ai nói nên lời.

Sau khi hoàn tất giấy tờ, ông Phúc không quay về căn nhà cũ nữa. Ông chuyển đến sống tại một viện dưỡng lão tốt nhất trong thành phố, nơi có những người bạn già cùng chia sẻ niềm vui tuổi xế chiều.

Nam thì khác. Không còn quyền thừa kế, không còn tiền bạc, anh ta sống trong sự hối hận giày vò. Người vợ của Nam – vốn chỉ ở bên anh ta vì vật chất – cũng nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời đi.

Căn nhà rộng lớn bỗng trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ.

Mỗi khi nhìn thấy chiếc ghế trống nơi cha mình từng ngồi, Nam lại cảm thấy tim mình thắt lại. Nhưng tất cả đã quá muộn. Có những sai lầm có thể sửa chữa, nhưng cũng có những sai lầm sẽ khiến con người ta hối hận cả đời.

thông báo

Bài đăng phổ biến

Ông bà chăm cháu mà nói ra 7 câu này thì sớm tan cửa nát nhà, nhất là điều đầu tiên

Chu Ngọc Quang Vinh chính thức lên tiếng: Sau khi đăng nội dung thể hiện vô ơn với đất nước

Vợ làm nghề bán xôi đêm, ngày nào tôi cũng phụ vợ dọn hàng rồi bỏ về ngủ trước vì sáng hôm sau phải đi làm sớm. Kì lạ thay dù rất đông khách xếp hàng nhưng lúc kiểm tiền lại chẳng lãi lời được bao nhiêu mà vợ còn than đ-au khắp người. Đêm hôm đó, tôi bí mật về thay quần áo rồi giả làm khách mua xôi. Lúc gần đến lượt, tôi s::ững người khi thấy vợ đang ‘n:ắn x:ôi’ cho 1 người đàn ông…

Từ ngày vợ b::ầ:u 7 tháng, tôi lấy lý do ‘kiêng cho con’ rồi qua lại với cô đồng nghiệp b::ố:c l::ử:a ở công ty. Cũng từ ngày đó, tôi thấy vợ ‘xuống cấp rõ rệt’ nên đến tận khi còn tròn 1 t::uổi, chúng tôi vẫn ‘ăn chay’ không 1 lần t:ương t:ác. Dạo gần đây, bồ thì ngày càng xuống sắc còn vợ cứ phơi phới trẻ trung như g::á:i 18. Tôi lấy làm tò mò bèn chịu khó để ý thì thấy trước khi ăn cơm, bữa nào vợ cũng uống thứ gì đó rất đều đặn nên hỏi han quan tâm thì em cười bảo ‘th;;ần d;;;ược hồi xuân’ rồi tủm tỉm cười duyên nhìn đến là xao xuyến. Hôm sau, tôi l/én chụp ảnh lại lọ th/uố/c rồi mua ngay cho b/ồ dùng để ‘cứu vãn nhan sắc nữ thần’. Đang hí hửng chờ đợi kết quả thì đúng 3 hôm sau cô b/ồ khóc lóc như g/à/o lên trong điện thoại đòi tôi chịu trách nhiệm vì tác dụng k/inh h/oàng của thứ ‘thần dược đó’. Đưa b/ồ đến bệnh viện cấp cứu, bác sĩ nhìn rồi lắc đầu phán 1 câu đầy chua chát …

Đúng ngày 49 của vợ, tôi lau dọn bàn thờ thì t/á/i mặt thấy bát hương bốc cháy ngùn ngụt. Nghi có điềm, tôi nhìn kĩ thì ở dưới là một tờ giấy nhỏ, đọc từng dòng mà tôi run rẩy biết sự thật về người vợ quá cố

Sau vài tháng trò chuyện, chị tôi đã đồng ý tiến xa hơn trong mối quan hệ, để cho cả hai có cơ hội hiểu hơn về đối phương. Ba buổi hẹn hò đầu tiên diễn ra trong sự ngọt ngào và hoàn hảo. Thế nhưng, đêm của buổi hẹn hò thứ tư, một biến cố bất ngờ đã xảy ra, khiến cả câu chuyện tình yêu này trở thành câu chuyện ly kỳ, sợ hãi. Sau khi kết thúc buổi hẹn tại 1 rạp chiếu phim, anh ta đưa chị tôi về tận nhà. Trước khi rời đi, anh ta còn dặn dò chị tôi đóng cửa cẩn thận khi biết chị chỉ ở nhà 1 mình vào buổi tối hôm đó. Sau đó khoảng hơn 1 tiếng, anh ta gọi điện lại cho chị tôi và nói rằng mình đã làm mất chìa khóa nhà, không biết rằng chị tôi có thể cho anh ta xin ngủ nhờ tại căn hộ của nhà tôi một đêm không? Chị đã đồng ý, nhưng chỉ cho phép anh ta nằm ngoài phòng khách, còn chị ở trong phòng ngủ và khóa trái. Tình cờ là đúng đêm hôm đó nhà tôi lại không có bất kỳ ai cả và camera trong nhà thì đang lỗi, bên kĩ thuật chưa kịp đến sửa chữa. Đến giờ nghĩ lại, chị tôi vẫn vã mồ hôi hột vì không hiểu sao mình có thể liều lĩnh đến như vậy. Đêm đen bao phủ, cả căn nhà chìm trong tĩnh lặng, nhưng cứ một lúc chị tôi lại nghe thấy những tiếng động kỳ lạ, có vài lần anh ta gõ cửa phòng chị với lý do hỏi mượn cái này cái kia, hoặc có cái gì đó ở nhà anh ta không biết sử dụng, muốn nhờ chị hướng dẫn. Chị tôi, dù không hiểu rõ nguyên nhân, nhưng linh cảm mách bảo rằng đó không phải là những tiếng động thường nhật của một ngôi nhà và có lẽ ngoài kia không an toàn với mình. Chị cố gắng lắng nghe, cố gắng phân biệt, nhưng rồi chị quyết định không mở cửa. Cả đêm chị tôi cứ thấp thỏm, đến khoảng 3h sáng.......................ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN 👇 👇

NҺỏ vàι gιọt dầu gιó lȇп tỏι: Lợι ícҺ tuүệt vờι, gιảι quүết пgaү vấп ƌḕ пҺà пào cũпg gặp

Năm ngoái, mẹ chồng tôi đ;;ộ;t ng;;ộ;;t ốm nên phải đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt. Nhìn bà nằm im lìm trên giường b;ệ;nh, xung quanh là dây nhợ chằng chịt, tôi vừa lo lắng vừa s;ợ h;ãi. Chi phí điều trị quá cao, hai vợ chồng xoay sở đủ kiểu mà vẫn thiếu trước hụt sau nên đành phải gọi điện cho anh rể và chị dâu để bàn bạc. Lúc nhìn tờ hóa đơn viện phí, anh rể nhíu mày, thở dài một tiếng rồi ngập ngừng nói anh chị đang làm ăn túng thiếu nên không có tiền, chỉ có vợ chồng tôi thương mẹ thì lo cho mẹ. Thế là có bao nhiêu vàng cưới tôi bán sạch lo cho bà, đến lúc bà tỉnh lại làm di chúc thì chỉ để cho vợ chồng tôi sổ tiết kiệm 35 triệu còn miếng đất đang ở cho anh chị, tôi đi;;ế;;ng người không hiểu lý do, rõ ràng vợ chồng tôi chăm mẹ anh chị có đoái hoài đến đâu. Nhưng rồi tôi hít sâu, cố gắng dằn cơn tức giận xuống. Lúc này có c;ã;i nhau cũng chẳng thay đổi được gì. Vài ngày sau, mẹ chồng tôi q;;u;;a đ;;ờ;;i. Đúng như bà sắp xếp, căn nhà rơi vào tay anh rể và chị dâu. Tôi cầm trên tay quyển sổ ngân hàng với con số 35 triệu, cảm giác vừa u;ất ứ;c vừa th;ất vọng. Sáng hôm sau, tôi cầm thẻ ngân hàng của mẹ chồng ra ngân hàng để rút ti;ề;n. Khi nhân viên kiểm tra tài khoản, cô ấy bỗng ngẩng đầu lên nhìn tôi với vẻ mặt kinh ngạc…

Nhà nghèo, mặc vợ con đ::ói kh::át, chồng bán cả vàng cưới, vay mượn thêm, gom 100 triệu để xây mộ tổ tiên to nhất làng: “Không thể để nhà khác k:h::inh nhà anh được”. Mặc vợ khuyên can hết lời, Cứ thư thả 1-2 năm nữa cho kinh tế ổn định. Chồng không nghe đúng gần TẾT ngày khánh thành mộ thì nhận tin s::ét đ:::ánh…

Vợ chồng tôi quanh năm gắn bó với ruộng đồng, bày gà nuôi lợn, chẳng mấy khi rảnh rang. Căn nhà cũ kỹ đã chịu đựng mưa nắng suốt mấy chục năm, mỗi lần giông gió kéo về, nước dột tứ phía, đến tựa lưng vào tường cũng chẳng dám. Nghĩ đến chuyện sửa sang, chúng tôi lại thở dài—bữa ăn còn chỉ đủ no, nói gì đến xây nhà mới. Ngày con trai lấy vợ, tôi vừa mừng vừa lo. Con bé là người thành phố, khéo léo, hiểu chuyện, nhưng liệu có chịu nổi cảnh lam lũ ở quê? Thế mà mọi thứ lại hoàn toàn trái ngược. Con dâu chưa bao giờ than phiền, chẳng những thế còn chu toàn việc nhà, chăm sóc bố mẹ chồng như ruột thịt. Hôm rồi, hai con về ăn cơm rồi bảo sẽ xây lại nhà cho vợ chồng tôi—một căn hai tầng vững chãi, khang trang. Chúng tôi từ chối mãi, nhưng cuối cùng cũng chẳng thắng nổi sự kiên trì của các con. Ngày tân gia, khi tôi xuống bếp chuẩn bị mâm cơm cúng, vừa mở tủ, một chiếc phong bì nhỏ rơi xuống. Cầm lên, mở ra đọc, tôi chết lặng. Mắt nhòe đi, tay run rẩy, tim như bị ai bóp nghẹn. Vợ tôi từ trên nhà đi xuống, thấy tôi thất thần liền hỏi. Tôi đưa lá thư cho bà ấy. Đọc xong, bà cũng đứng sững, rồi bật khóc, ôm chặt lấy tôi. Hóa ra...