Tôi đi làm chỉ đủ ăn nhưng vợ tôi lại ăn quá nhiều. Đã vậy cô ấy còn ăn hết phần ngon, không để phần cho chồng thì thôi đi, nhưng cũng phải để cho con nữa chứ?

 Tật xấu của vợ làm gia đình tôi nhiều lần căng thẳng, mất đi sự hòa thuận.

Tôi năm nay 38 tuổi, làm công việc lao động phổ thông với thu nhập vừa đủ trang trải cho gia đình. Nhà tôi có 4 người: Vợ chồng tôi và hai đứa con, một bé 8 tuổi và một bé 5 tuổi. Với mức sống trung bình, vợ chồng tôi luôn cố gắng để lo đủ ăn, đủ mặc cho con, chẳng dư dả gì.

Vợ tôi có nhiều đức tính tốt, giản dị, không có nhu cầu mua sắm nhiều. Nhưng có một điều khiến tôi vừa buồn cười, vừa ngao ngán suốt nhiều năm qua, đó là vợ tôi tham ăn một cách kỳ lạ. Nghe có vẻ hài hước, nhưng nó đã gây ra không ít mâu thuẫn trong gia đình.

Vợ tôi ăn rất nhiều, hễ ăn gì cũng phải chọn phần ngon nhất. Tôi không phải là người tính toán với vợ con. Nhưng đôi lúc, tôi bực đến nỗi phải tự hỏi: Có bà vợ nào như vợ mình không?

Vợ tôi tham ăn đến mức... các con nhỏ cũng thấy ái ngại - Hình 1
Vợ tôi quá coi trọng việc ăn uống của bản thân, không để ý đến người khác (Ảnh minh họa:).

Mỗi lần chặt thịt gà hay vịt, tôi để ý vợ tôi sẽ khéo léo sắp xếp từng miếng để “đánh dấu lãnh thổ”. Đùi, cánh, lườn đều được xếp về một phía, nơi vợ tôi có thể dễ dàng gắp trước.

Ban đầu, tôi không để ý. Nhưng dần dần, tôi phát hiện, vợ luôn chọn phần ngon, rồi ăn ngon lành chẳng mảy may bận tâm đến ai.

Lũ trẻ còn nhỏ, đôi khi chúng chỉ biết ngồi nhìn mẹ gắp hết miếng ngon. Đến lúc tôi nhắc, vợ tôi mới hờ hững đưa lại một chút. Nhiều lúc, tôi phải gắp phần ngon nhất để chia cho hai đứa nhỏ trước khi vợ tôi ăn.

Vợ tôi còn có một thói quen kỳ lạ khác là giấu đồ ăn để ăn một mình. Tôi đã nhiều lần bắt gặp cô ấy lén giấu đồ ăn vặt, hoa quả ngon, hoặc thậm chí miếng bánh. Khi tôi hỏi, vợ thản nhiên đáp: “Em để dành lúc buồn ăn cho vui miệng”.

Nhưng kỳ thực, vợ tôi đâu chỉ “buồn” một chút. Có hôm, tôi thấy vợ tôi ngồi ăn bánh, uống nước ngọt trong khi lũ trẻ cứ nhìn mẹ thèm thuồng. Vợ tôi vừa ăn, vừa bảo với con uống nước ngọt không tốt.

Tôi cảm thấy bất lực vì không thể nói lý với vợ. Tôi nghĩ, lẽ ra một người mẹ phải biết nhường nhịn con cái, hoặc ít nhất phải lo cho bọn trẻ trước. Nhưng vợ tôi thì ngược lại, lúc nào cũng nghĩ đến phần của mình trước tiên.

Tôi biết vợ mình không phải người xấu, nhưng cô ấy tham ăn đến mức không thể kiểm soát. Có lần, tôi ngồi nói chuyện nghiêm túc, vợ bảo: “Em quen như vậy từ nhỏ rồi. Nhà em ngày xưa nghèo, ai nhanh tay thì có phần ngon, còn không thì nhịn. Em không muốn như thế nữa”.

Nghe vợ nói vậy, tôi cũng phần nào hiểu được lý do. Cái nghèo, cái đói thời thơ ấu đã ám ảnh cô ấy, khiến cô ấy lúc nào cũng có tâm lý “tranh thủ”. Nhưng bây giờ, chúng tôi đã có gia đình, có con cái, đâu thể giữ mãi thói quen ích kỷ như thế được?

Có hôm, tôi nhịn ăn để nhường hết cho vợ con, nhưng vợ tôi vẫn vô tư gắp hết phần ngon. Hai đứa trẻ còn nhỏ nhưng có lẽ cũng bắt đầu nhận ra mẹ không giống những bà mẹ khác. Con gái út hỏi tôi: “Sao mẹ toàn ăn trước, không nhường cho con hả bố?”.

Tôi không cần vợ phải hy sinh hay nhịn ăn, nhịn uống vì chồng con. Tôi chỉ mong cô ấy thay đổi một chút, biết nghĩ cho con cái nhiều hơn. Thức ăn ngon có thể làm người ta vui, nhưng điều đáng quý hơn là niềm vui của cả gia đình khi cùng nhau thưởng thức.

Tôi đã cố gắng tâm sự, nhẹ nhàng khuyên bảo, nhưng vợ tôi vẫn “chứng nào tật nấy”. Có lẽ, tôi sẽ phải nói chuyện nghiêm túc thêm một lần nữa để cô ấy hiểu rằng, một người mẹ không thể tham ăn đến mức khiến con mình phải tủi thân như vậy được.

thông báo

Bài đăng phổ biến

Ông bà chăm cháu mà nói ra 7 câu này thì sớm tan cửa nát nhà, nhất là điều đầu tiên

Chu Ngọc Quang Vinh chính thức lên tiếng: Sau khi đăng nội dung thể hiện vô ơn với đất nước

Vừa Sinh Ra Đã Bị Gia Đình Giàu Có Ruồng Bỏ Vì Vết Bớt, Sự Thật Động Trời Phía Sau Khiến Ai Cũng S;ốc

Đúng ngày 49 của vợ, tôi lau dọn bàn thờ thì t/á/i mặt thấy bát hương bốc cháy ngùn ngụt. Nghi có điềm, tôi nhìn kĩ thì ở dưới là một tờ giấy nhỏ, đọc từng dòng mà tôi run rẩy biết sự thật về người vợ quá cố

NҺỏ vàι gιọt dầu gιó lȇп tỏι: Lợι ícҺ tuүệt vờι, gιảι quүết пgaү vấп ƌḕ пҺà пào cũпg gặp

Năm ngoái, mẹ chồng tôi đ;;ộ;t ng;;ộ;;t ốm nên phải đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt. Nhìn bà nằm im lìm trên giường b;ệ;nh, xung quanh là dây nhợ chằng chịt, tôi vừa lo lắng vừa s;ợ h;ãi. Chi phí điều trị quá cao, hai vợ chồng xoay sở đủ kiểu mà vẫn thiếu trước hụt sau nên đành phải gọi điện cho anh rể và chị dâu để bàn bạc. Lúc nhìn tờ hóa đơn viện phí, anh rể nhíu mày, thở dài một tiếng rồi ngập ngừng nói anh chị đang làm ăn túng thiếu nên không có tiền, chỉ có vợ chồng tôi thương mẹ thì lo cho mẹ. Thế là có bao nhiêu vàng cưới tôi bán sạch lo cho bà, đến lúc bà tỉnh lại làm di chúc thì chỉ để cho vợ chồng tôi sổ tiết kiệm 35 triệu còn miếng đất đang ở cho anh chị, tôi đi;;ế;;ng người không hiểu lý do, rõ ràng vợ chồng tôi chăm mẹ anh chị có đoái hoài đến đâu. Nhưng rồi tôi hít sâu, cố gắng dằn cơn tức giận xuống. Lúc này có c;ã;i nhau cũng chẳng thay đổi được gì. Vài ngày sau, mẹ chồng tôi q;;u;;a đ;;ờ;;i. Đúng như bà sắp xếp, căn nhà rơi vào tay anh rể và chị dâu. Tôi cầm trên tay quyển sổ ngân hàng với con số 35 triệu, cảm giác vừa u;ất ứ;c vừa th;ất vọng. Sáng hôm sau, tôi cầm thẻ ngân hàng của mẹ chồng ra ngân hàng để rút ti;ề;n. Khi nhân viên kiểm tra tài khoản, cô ấy bỗng ngẩng đầu lên nhìn tôi với vẻ mặt kinh ngạc…

Nhà nghèo, mặc vợ con đ::ói kh::át, chồng bán cả vàng cưới, vay mượn thêm, gom 100 triệu để xây mộ tổ tiên to nhất làng: “Không thể để nhà khác k:h::inh nhà anh được”. Mặc vợ khuyên can hết lời, Cứ thư thả 1-2 năm nữa cho kinh tế ổn định. Chồng không nghe đúng gần TẾT ngày khánh thành mộ thì nhận tin s::ét đ:::ánh…

Vợ chồng tôi quanh năm gắn bó với ruộng đồng, bày gà nuôi lợn, chẳng mấy khi rảnh rang. Căn nhà cũ kỹ đã chịu đựng mưa nắng suốt mấy chục năm, mỗi lần giông gió kéo về, nước dột tứ phía, đến tựa lưng vào tường cũng chẳng dám. Nghĩ đến chuyện sửa sang, chúng tôi lại thở dài—bữa ăn còn chỉ đủ no, nói gì đến xây nhà mới. Ngày con trai lấy vợ, tôi vừa mừng vừa lo. Con bé là người thành phố, khéo léo, hiểu chuyện, nhưng liệu có chịu nổi cảnh lam lũ ở quê? Thế mà mọi thứ lại hoàn toàn trái ngược. Con dâu chưa bao giờ than phiền, chẳng những thế còn chu toàn việc nhà, chăm sóc bố mẹ chồng như ruột thịt. Hôm rồi, hai con về ăn cơm rồi bảo sẽ xây lại nhà cho vợ chồng tôi—một căn hai tầng vững chãi, khang trang. Chúng tôi từ chối mãi, nhưng cuối cùng cũng chẳng thắng nổi sự kiên trì của các con. Ngày tân gia, khi tôi xuống bếp chuẩn bị mâm cơm cúng, vừa mở tủ, một chiếc phong bì nhỏ rơi xuống. Cầm lên, mở ra đọc, tôi chết lặng. Mắt nhòe đi, tay run rẩy, tim như bị ai bóp nghẹn. Vợ tôi từ trên nhà đi xuống, thấy tôi thất thần liền hỏi. Tôi đưa lá thư cho bà ấy. Đọc xong, bà cũng đứng sững, rồi bật khóc, ôm chặt lấy tôi. Hóa ra...

Cô giúp việc lâu năm đột nhiên dắt bạn trai về ra mắt vợ chồng tôi, những chuyện diễn ra sau đó khiến tôi không tin vào mắt mình

Phụ nữ khi yêu rất sâu đậm mới nói cho bạn 5 bí mật пàყ