Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê nghèo, nơi mà mọi thứ đều đơn sơ, giản dị. Gia đình tôi tuy chẳng dư dả nhưng luôn đầy ắp tiếng cười. Dưới tôi còn một cậu em trai, và chúng tôi lớn lên trong sự yêu thương chăm sóc của cha mẹ. Nhưng năm tôi 15 tuổi, một vụ sạt lở núi kinh hoàng đã cướp đi sinh mạng của bố tôi, để lại mẹ tôi đơn độc gánh vác cả gia đình. Từ đó, mọi gánh nặng đè lên đôi vai gầy của mẹ. Tôi hiểu rõ khó khăn của gia đình nên từ những ngày nghỉ lễ, nghỉ hè hay cuối tuần, tôi đều tranh thủ đi làm thêm để phụ giúp mẹ. Số tiền tôi kiếm được tuy chẳng đáng là bao nhưng cũng giúp gia đình bớt đi phần nào khó khăn. Dù phải làm việc vất vả, tôi chưa bao giờ lơ là việc học. Tôi luôn tâm niệm rằng chỉ có tri thức mới giúp tôi thoát khỏi cái nghèo bủa vây. Nhờ sự nỗ lực không ngừng, tôi đã nhận được giấy báo trúng tuyển vào một trường đại học danh tiếng trên thành phố… Đọc tiếp tại bình luận.


 Một mùa khai giảng nữa lại tới, tôi lại nhớ chú mình với lòng đầy sự biết ơn. Nếu không có chú, tôi đã không có ngày hôm nay.

Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê nghèo, nơi mà mọi thứ đều đơn sơ, giản dị. Gia đình tôi tuy chẳng dư dả nhưng luôn đầy ắp tiếng cười. Dưới tôi còn một cậu em trai, và chúng tôi lớn lên trong sự yêu thương chăm sóc của cha mẹ. Nhưng năm tôi 15 tuổi, một vụ sạt lở núi kinh hoàng đã cướp đi sinh mạng của bố tôi, để lại mẹ tôi đơn độc gánh vác cả gia đình.

Từ đó, mọi gánh nặng đè lên đôi vai gầy của mẹ. Tôi hiểu rõ khó khăn của gia đình nên từ những ngày nghỉ lễ, nghỉ hè hay cuối tuần, tôi đều tranh thủ đi làm thêm để phụ giúp mẹ. Số tiền tôi kiếm được tuy chẳng đáng là bao nhưng cũng giúp gia đình bớt đi phần nào khó khăn.

Dù phải làm việc vất vả, tôi chưa bao giờ lơ là việc học. Tôi luôn tâm niệm rằng chỉ có tri thức mới giúp tôi thoát khỏi cái nghèo bủa vây. Nhờ sự nỗ lực không ngừng, tôi đã nhận được giấy báo trúng tuyển vào một trường đại học danh tiếng trên thành phố.

Ngày cầm tờ giấy báo nhập học trên tay, cả nhà tôi vỡ òa trong niềm hạnh phúc. Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang. Nghĩ đến số tiền học phí và các chi phí sinh hoạt nơi thành phố xa hoa, không ai trong nhà còn giữ được nụ cười.

Mẹ tôi gần như kiệt sức sau bao năm làm lụng, chẳng có đồng tiết kiệm nào. Kiếm được đồng nào, mẹ cũng dành hết cho việc học hành của hai anh em tôi. Nhưng học phí đại học khác xa với trung học, chưa kể tiền phòng trọ, tiền ăn uống, đi lại. Tất cả như một bài toán không lời giải.

Trong lúc bế tắc, tôi nghĩ đến chú mình – em ruột của bố. Chú mở một nhà hàng trong thành phố, công việc kinh doanh khá thuận lợi. Nhưng bên cạnh chú là thím, người nổi tiếng khó tính và hay tính toán chi li.

Dù biết khả năng được chú giúp đỡ rất nhỏ, tôi vẫn quyết định đánh liều. Sáng hôm đó, tôi đạp xe gần hai tiếng đồng hồ để đến nhà chú. Nhưng mọi chuyện không diễn ra như tôi hy vọng.

Vừa bước vào nhà, tôi đã thấy ánh mắt không mấy thiện cảm của thím. Trước khi tôi kịp mở lời, thím đã lên tiếng:

– Cháu lại đến đây làm gì? Nhà chú thím không có tiền cho cháu vay đâu!

Nói xong, thím quay lưng bước đi, để lại tôi đứng đó với cảm giác tủi hổ. Chưa kịp định thần, chú đã cầm cây sào phơi đồ, quát lớn:

– Ra khỏi nhà tôi ngay!

Lời nói và hành động ấy khiến tim tôi như bị bóp nghẹt. Người ta thường nói, “sẩy cha còn chú,” nhưng khoảnh khắc đó, tôi cảm nhận rõ ràng sự lạnh nhạt từ người thân.

Dắt chiếc xe đạp cũ, tôi lang thang trên đường làng, nước mắt lăn dài trên má. Tôi gần như tuyệt vọng, chẳng biết lấy đâu ra tiền để đi học. Nhưng đúng lúc ấy, điện thoại tôi rung lên. Là tin nhắn từ chú:

– Chú đang đợi cháu ở cây gạo đầu làng, đến ngay nhé.

Dù đầy nghi hoặc, tôi vẫn vội vàng đạp xe tới đó. Đến nơi, tôi thấy chú đang đứng, dáo dác nhìn quanh như sợ ai đó bắt gặp. Vừa thấy tôi, chú rút ngay từ túi áo một chiếc phong bì, dúi vào tay tôi:

– Cầm lấy mà đi học. Đừng cho thím cháu biết.

Chú nói xong liền quay người đi ngay, không để tôi kịp phản ứng. Mở phong bì, tôi nghẹn ngào khi thấy bên trong là 20 triệu đồng – một số tiền quá lớn đối với tôi lúc ấy. Hóa ra, hành động lạnh lùng ban nãy của chú chỉ là để che mắt thím. Số tiền trong phong bì toàn là tiền lẻ, có lẽ đó là “quỹ đen” mà chú dành dụm bấy lâu.

Nhờ số tiền đó, tôi có thể bước chân vào giảng đường đại học. Bên cạnh việc học, tôi đi làm thêm để tự lo cho cuộc sống của mình, không dám phụ thuộc thêm vào mẹ hay chú. Tôi cố gắng hết mình, không chỉ học tốt mà còn trau dồi các kỹ năng để chuẩn bị cho tương lai. Kết quả là ngay từ năm cuối đại học, tôi đã có một công việc ổn định.

Bốn năm trôi qua, giờ đây tôi đã tốt nghiệp và có vị trí vững vàng trong công ty. Cuối tuần trước, tôi về quê nghỉ lễ, mang theo một món quà nhỏ đến thăm chú. Đó là tấm thẻ trị giá 50 triệu đồng – món tiền đầu tiên tôi dành dụm được sau khi đi làm.

Gặp chú, tôi nghẹn ngào:

– Nếu không có chú, sẽ không có cháu của ngày hôm nay. Đây là chút lòng thành, mong chú nhận.

Chú xúc động nhưng vẫn cố tỏ vẻ nghiêm nghị:

– Cháu sống tốt, chú đã mừng lắm rồi. Nhưng nếu cháu đã có lòng chú sẽ nhận.

Hình ảnh người chú năm xưa, lặng lẽ giúp đỡ tôi khi tôi tưởng chừng không còn lối thoát, mãi mãi là bài học về tình yêu thương và sự hy sinh mà tôi luôn khắc ghi.


thông báo

Bài đăng phổ biến

Ông bà chăm cháu mà nói ra 7 câu này thì sớm tan cửa nát nhà, nhất là điều đầu tiên

Chu Ngọc Quang Vinh chính thức lên tiếng: Sau khi đăng nội dung thể hiện vô ơn với đất nước

Đúng ngày 49 của vợ, tôi lau dọn bàn thờ thì t/á/i mặt thấy bát hương bốc cháy ngùn ngụt. Nghi có điềm, tôi nhìn kĩ thì ở dưới là một tờ giấy nhỏ, đọc từng dòng mà tôi run rẩy biết sự thật về người vợ quá cố

NҺỏ vàι gιọt dầu gιó lȇп tỏι: Lợι ícҺ tuүệt vờι, gιảι quүết пgaү vấп ƌḕ пҺà пào cũпg gặp

Năm ngoái, mẹ chồng tôi đ;;ộ;t ng;;ộ;;t ốm nên phải đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt. Nhìn bà nằm im lìm trên giường b;ệ;nh, xung quanh là dây nhợ chằng chịt, tôi vừa lo lắng vừa s;ợ h;ãi. Chi phí điều trị quá cao, hai vợ chồng xoay sở đủ kiểu mà vẫn thiếu trước hụt sau nên đành phải gọi điện cho anh rể và chị dâu để bàn bạc. Lúc nhìn tờ hóa đơn viện phí, anh rể nhíu mày, thở dài một tiếng rồi ngập ngừng nói anh chị đang làm ăn túng thiếu nên không có tiền, chỉ có vợ chồng tôi thương mẹ thì lo cho mẹ. Thế là có bao nhiêu vàng cưới tôi bán sạch lo cho bà, đến lúc bà tỉnh lại làm di chúc thì chỉ để cho vợ chồng tôi sổ tiết kiệm 35 triệu còn miếng đất đang ở cho anh chị, tôi đi;;ế;;ng người không hiểu lý do, rõ ràng vợ chồng tôi chăm mẹ anh chị có đoái hoài đến đâu. Nhưng rồi tôi hít sâu, cố gắng dằn cơn tức giận xuống. Lúc này có c;ã;i nhau cũng chẳng thay đổi được gì. Vài ngày sau, mẹ chồng tôi q;;u;;a đ;;ờ;;i. Đúng như bà sắp xếp, căn nhà rơi vào tay anh rể và chị dâu. Tôi cầm trên tay quyển sổ ngân hàng với con số 35 triệu, cảm giác vừa u;ất ứ;c vừa th;ất vọng. Sáng hôm sau, tôi cầm thẻ ngân hàng của mẹ chồng ra ngân hàng để rút ti;ề;n. Khi nhân viên kiểm tra tài khoản, cô ấy bỗng ngẩng đầu lên nhìn tôi với vẻ mặt kinh ngạc…

Nhà nghèo, mặc vợ con đ::ói kh::át, chồng bán cả vàng cưới, vay mượn thêm, gom 100 triệu để xây mộ tổ tiên to nhất làng: “Không thể để nhà khác k:h::inh nhà anh được”. Mặc vợ khuyên can hết lời, Cứ thư thả 1-2 năm nữa cho kinh tế ổn định. Chồng không nghe đúng gần TẾT ngày khánh thành mộ thì nhận tin s::ét đ:::ánh…

Vợ chồng tôi quanh năm gắn bó với ruộng đồng, bày gà nuôi lợn, chẳng mấy khi rảnh rang. Căn nhà cũ kỹ đã chịu đựng mưa nắng suốt mấy chục năm, mỗi lần giông gió kéo về, nước dột tứ phía, đến tựa lưng vào tường cũng chẳng dám. Nghĩ đến chuyện sửa sang, chúng tôi lại thở dài—bữa ăn còn chỉ đủ no, nói gì đến xây nhà mới. Ngày con trai lấy vợ, tôi vừa mừng vừa lo. Con bé là người thành phố, khéo léo, hiểu chuyện, nhưng liệu có chịu nổi cảnh lam lũ ở quê? Thế mà mọi thứ lại hoàn toàn trái ngược. Con dâu chưa bao giờ than phiền, chẳng những thế còn chu toàn việc nhà, chăm sóc bố mẹ chồng như ruột thịt. Hôm rồi, hai con về ăn cơm rồi bảo sẽ xây lại nhà cho vợ chồng tôi—một căn hai tầng vững chãi, khang trang. Chúng tôi từ chối mãi, nhưng cuối cùng cũng chẳng thắng nổi sự kiên trì của các con. Ngày tân gia, khi tôi xuống bếp chuẩn bị mâm cơm cúng, vừa mở tủ, một chiếc phong bì nhỏ rơi xuống. Cầm lên, mở ra đọc, tôi chết lặng. Mắt nhòe đi, tay run rẩy, tim như bị ai bóp nghẹn. Vợ tôi từ trên nhà đi xuống, thấy tôi thất thần liền hỏi. Tôi đưa lá thư cho bà ấy. Đọc xong, bà cũng đứng sững, rồi bật khóc, ôm chặt lấy tôi. Hóa ra...

Cô giúp việc lâu năm đột nhiên dắt bạn trai về ra mắt vợ chồng tôi, những chuyện diễn ra sau đó khiến tôi không tin vào mắt mình

Phụ nữ khi yêu rất sâu đậm mới nói cho bạn 5 bí mật пàყ

Vì sao phụ nữ không thể dừng lại sau khi ngoại tình lần đầu tiên: 3 người đàn bà tâm sự