Sau khi chồng qu;;a đ;;ời, con trai đề nghị tôi bán nhà ở quê, chuyển lên thành phố sống cùng vợ chồng nó, nhưng tôi không đồng ý. Gần đây, con trai gọi điện báo rằng bố vợ nó đang nằm viện. Tôi quyết lên thành phố thăm ông thông gia một chuyến. Thấy tôi đến, bà thông gia tay bắt mặt mừng, kể chuyện tíu tít. Nào ngờ khi thấy tôi đến, bà thông gia bỗng khen con trai tôi không ngớt lời, bảo rằng nhờ có con rể mà mọi việc mới suôn sẻ, nhẹ nhàng hơn, túc trực trong viện chăm bố vợ ngày đêm. Tôi giật mình nghĩ lại năm xưa chồng ốm, con trai về ngó được 2 lần. Tôi bực quá đứng dậy xin phép về quê luôn, đi được 1 đoạn thì biết mình quên túi đồ, quay lại lấy thì ngỡ ngàng khi nghe thấy…..Đọc thêm tại bình luận…

 


Thấy tôi đến, bà thông gia tay bắt mặt mừng, kể chuyện tíu tít. Bà khen con trai tôi không ngớt lời, bảo rằng nhờ có con rể mà mọi việc mới suôn sẻ, nhẹ nhàng hơn.

Sau khi nghỉ hưu, tôi quyết định tới nhà con trai ở để chăm sóc cháu gái, và để chồng ở quê một mình. Dù lo lắng cho sức khỏe của chồng khi không có tôi bên cạnh, nhưng thương con thương cháu nên tôi không thể khước từ lời nhờ vả của vợ chồng con trai.

Cứ như vậy, 4 năm đã trôi qua. Cuộc sống của gia đình con trai không hề dễ dàng. Lương hưu của tôi được 6 triệu mỗi tháng, nhưng tất cả đều đã tiêu tốn vào sinh hoạt của gia đình con trai.

Dù rất khó chịu, nhưng tôi vẫn phải nhẫn nhịn vì không muốn làm khó con trai. Sau 4 năm, tôi quyết định về quê vì cháu gái cũng lớn rồi và sức khỏe của chồng tôi thì xấu đi nhiều. Ông ấy thường xuyên bị đau dạ dày, huyết áp và cholesterol cao. Bởi khi tôi không có mặt ở nhà, ông đã ăn uống không điều độ. Sáng ăn sáng bên ngoài, trưa ăn ở căng tin, tối thì gọi đồ ăn hoặc chỉ ăn mì.

Một đêm, tôi bỗng phát hiện chồng có dấu hiệu bất thường, miệng chảy nước dãi, nói không rõ. Tôi lập tức gọi xe cấp cứu. Sau khi thực hiện CT não, bác sĩ nói chồng tôi bị xuất huyết não và ngay lập tức chuyển ông tới bệnh viện ở thành phố.

Khi tới nơi, chồng tôi đã hôn mê. Sau 3 tháng điều trị, ông đã ra đi mãi mãi.

Sau khi chồng qua đời, con trai đề nghị tôi bán nhà ở quê, chuyển lên thành phố sống cùng vợ chồng nó, nhưng tôi không đồng ý.

Sau khi chồng qua đời, con trai đề nghị tôi bán nhà rồi chuyển đến ở với con nhưng tôi không đồng ý. (Ảnh minh họa)

Gần đây, con trai gọi điện báo rằng bố vợ nó đang nằm viện, lòng tôi lại dấy lên nỗi lo lắng. Kể từ khi chồng mất, mỗi khi nghe nhắc đến bệnh viện, tôi lại cảm thấy bất an, tôi rất sợ phải đến đó.

Mấy hôm trước, tôi lấy hết dũng khí tới thăm ông thông gia một chuyến. Ông mới trải qua ca phẫu thuật tim nên sức khỏe còn yếu.

Khi đó bà thông gia đang ở bên chăm sóc ông. Thấy tôi đến, bà thông gia tay bắt mặt mừng, kể chuyện tíu tít. Bà khen con trai tôi không ngớt lời, bảo rằng nhờ có con rể mà mọi việc mới suôn sẻ, nhẹ nhàng hơn.

– Cũng nhờ thằng Khánh tận tình chăm sóc bố. Nó chạy khắp nơi lo giấy tờ, thủ tục nhập viện rồi vệ sinh cá nhân cho ông nhà tôi. Các y tá còn nhầm tưởng nó là con trai ruột, chứ có ai nghĩ nó là con rể đâu.

Có khi Khánh còn nấu cháo mang vào bệnh viện cho tôi và ông nhà nữa. Người ta nói con rể là một nửa con trai, nhưng nó còn hơn cả con trai tôi nữa. Con trai tôi bận rộn công việc, ghé thăm được mấy lần đâu. Tất cả chi phí cho việc điều trị và phẫu thuật đều do con rể chi trả. Tôi cảm ơn bà vì đã nuôi dạy được một người con trai tốt như vậy, nhờ đó mà vợ chồng tôi mới được nhờ cậy.

Khi ông thông gia nằm viện, tôi đã đến thăm. (Ảnh minh họa)

Khánh là tên con trai tôi. Bà thông gia không ngừng khen ngợi con trai tôi, đáng nhẽ tôi nên mừng và tự hào khi có một đứa con hiếu thảo như thế. Tuy nhiên nghe những lời đó, tôi lại thấy buồn rầu, chua chát trong lòng. Bà thông gia cứ kể chuyện, còn tôi chỉ biết ngồi cười qua cho qua, không biết nên nói gì.

Còn nhớ ngày đó khi chồng tôi nằm viện, con trai bận rộn với công việc nên chỉ thỉnh thoảng ghé thăm, còn con dâu chỉ đến 2 lần. Tôi một mình ở lại bệnh viện chăm chồng, con trai đã bao giờ rót cho bố được cốc nước nào đâu. Thế mà khi bố vợ đổ bệnh, con trai tôi lại xin nghỉ việc để chăm sóc ông ấy từ miếng ăn, vệ sinh cá nhân. Vì thế, trong lòng tôi không khỏi so sánh.

Về nhà, tôi cảm thấy lòng mình nặng trĩu. Liệu tôi có thể kỳ vọng vào việc con trai sẽ chăm sóc tôi khi về già không?

thông báo

Bài đăng phổ biến

Vừa Sinh Ra Đã Bị Gia Đình Giàu Có Ruồng Bỏ Vì Vết Bớt, Sự Thật Động Trời Phía Sau Khiến Ai Cũng S;ốc

Ông bà chăm cháu mà nói ra 7 câu này thì sớm tan cửa nát nhà, nhất là điều đầu tiên

Chu Ngọc Quang Vinh chính thức lên tiếng: Sau khi đăng nội dung thể hiện vô ơn với đất nước

Đúng ngày 49 của vợ, tôi lau dọn bàn thờ thì t/á/i mặt thấy bát hương bốc cháy ngùn ngụt. Nghi có điềm, tôi nhìn kĩ thì ở dưới là một tờ giấy nhỏ, đọc từng dòng mà tôi run rẩy biết sự thật về người vợ quá cố

Anh trai từ bỏ ước mơ nuôi 3 em gái thành tài, 20 năm sau bà nội hối hận quá muộn

Người chồng làm bộ đội hy s/inh trong lúc cứu 5 đứa tr-ẻ bị đ/uối n/ước, vợ đứng trước biển gọi lớn “Chồng ơi, em và con vẫn đứng dây chờ anh về mà”, đúng lúc này tất cả phải chế/t lặng trước cảnh tượng.

NҺỏ vàι gιọt dầu gιó lȇп tỏι: Lợι ícҺ tuүệt vờι, gιảι quүết пgaү vấп ƌḕ пҺà пào cũпg gặp

Chồng đ/uổi vợ ra khỏi nhà, 8 năm sau cô ấy quay lại cùng chiếc trực thăng và hai bé gái…

Hàng xóm nuôi ch-ó sủa bậy cả đêm nhà tôi không thể chợp mắt, không thể chịu nổi, đêm đó tôi lén bỏ 1 thứ trước cửa nhà

Năm ngoái, mẹ chồng tôi đ;;ộ;t ng;;ộ;;t ốm nên phải đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt. Nhìn bà nằm im lìm trên giường b;ệ;nh, xung quanh là dây nhợ chằng chịt, tôi vừa lo lắng vừa s;ợ h;ãi. Chi phí điều trị quá cao, hai vợ chồng xoay sở đủ kiểu mà vẫn thiếu trước hụt sau nên đành phải gọi điện cho anh rể và chị dâu để bàn bạc. Lúc nhìn tờ hóa đơn viện phí, anh rể nhíu mày, thở dài một tiếng rồi ngập ngừng nói anh chị đang làm ăn túng thiếu nên không có tiền, chỉ có vợ chồng tôi thương mẹ thì lo cho mẹ. Thế là có bao nhiêu vàng cưới tôi bán sạch lo cho bà, đến lúc bà tỉnh lại làm di chúc thì chỉ để cho vợ chồng tôi sổ tiết kiệm 35 triệu còn miếng đất đang ở cho anh chị, tôi đi;;ế;;ng người không hiểu lý do, rõ ràng vợ chồng tôi chăm mẹ anh chị có đoái hoài đến đâu. Nhưng rồi tôi hít sâu, cố gắng dằn cơn tức giận xuống. Lúc này có c;ã;i nhau cũng chẳng thay đổi được gì. Vài ngày sau, mẹ chồng tôi q;;u;;a đ;;ờ;;i. Đúng như bà sắp xếp, căn nhà rơi vào tay anh rể và chị dâu. Tôi cầm trên tay quyển sổ ngân hàng với con số 35 triệu, cảm giác vừa u;ất ứ;c vừa th;ất vọng. Sáng hôm sau, tôi cầm thẻ ngân hàng của mẹ chồng ra ngân hàng để rút ti;ề;n. Khi nhân viên kiểm tra tài khoản, cô ấy bỗng ngẩng đầu lên nhìn tôi với vẻ mặt kinh ngạc…