Mẹ tôi năm nay đã 60 tu;;ổ;i, cả đời sống ở quê lam lũ, quanh quẩn với ruộng vườn và lo cho gia đình. Khi chúng tôi đã lớn, bà quyết định lên thành phố làm giúp việc, vừa để kiếm thêm thu nhập vừa để đổi gió cho đỡ buồn chân tay. Mẹ vốn thật thà, chỉ nghĩ đơn giản là tìm được việc làm tử tế để có đồng ra đồng vào. May mắn thế nào, bà nhận được công việc chăm sóc một ông cụ 75 tu;ổ;i, g;ó;a vợ, sống một mình trong căn nhà phố to rộng. Ban đầu, mẹ tôi chỉ tập trung làm tốt công việc của mình, lo cơm nước, dọn dẹp nhà cửa, thi thoảng trò chuyện để ông cụ bớt cô đơn. Mọi thứ cứ thế trôi qua, tưởng chừng như chẳng có gì đặc biệt. Nhưng càng ngày, mẹ càng để ý đến sự giàu có của ông cụ. Căn nhà lớn, nội thất đẹp đẽ, mọi thứ đều toát lên vẻ giàu sang mà ở quê bà chưa từng thấy, bắt đầu bà nghĩ xa hơn tới ngày sẽ được là, chủ căn nhà này. Bà dần quan tâm ông cụ nhiều hơn mức cần thiết rồi ông ngỏ ý muốn cưới mẹ tôi. Lúc nghe chuyện, tôi không khỏi bất ngờ. “Tuổi này cưới xin gì nữa?” tôi nghĩ, nhưng ông cụ lại nói chắc nịch: “Tôi muốn sống cùng mẹ cháu như một gia đình.” Ban đầu, mẹ tôi còn do dự, nhưng ông cụ liên tục thuyết phục, lại thêm lời hứa hấp dẫn: Tôi sẽ để lại căn nhà này cho bà, coi như là món quà tôi cảm ơn bà vì đã chấp nhận ở bên ông lão này. Thế rồi cả hai người đi đăng ký kết hôn, cũng không tổ chức đám cưới gì về cả hai đã có tuổi. Sau khi kết hôn, ông cụ giữ lời hứa và làm thủ tục sang tên căn nhà cho mẹ tôi. Cầm tập giấy tờ đi đến văn phòng công chứng, mẹ tôi phấn khởi như ước mơ đổi đời sắp thành hiện thực. Nhưng đúng là đời không như mơ. Nhân viên công chứng nhìn qua hồ sơ rồi nói một câu khiến mẹ tôi đứng hình………Đọc tiếp dưới bình luận

 

Mẹ tôi ban đầu chỉ muốn đi làm công, giờ không khỏi dao động trước viễn cảnh sở hữu căn nhà 10 tỷ.

Mẹ tôi năm nay đã 60 tuổi, cả đời sống ở quê lam lũ, quanh quẩn với ruộng vườn và lo cho gia đình. Khi chúng tôi đã lớn, bà quyết định lên thành phố làm giúp việc, vừa để kiếm thêm thu nhập vừa để đổi gió cho đỡ buồn chân tay. Mẹ vốn thật thà, chỉ nghĩ đơn giản là tìm được việc làm tử tế để có đồng ra đồng vào.

May mắn thế nào, bà nhận được công việc chăm sóc một ông cụ 75 tuổi, góa vợ, sống một mình trong căn nhà phố to rộng. Ban đầu, mẹ tôi chỉ tập trung làm tốt công việc của mình, lo cơm nước, dọn dẹp nhà cửa, thi thoảng trò chuyện để ông cụ bớt cô đơn. Mọi thứ cứ thế trôi qua, tưởng chừng như chẳng có gì đặc biệt.

Nhưng càng ngày, mẹ càng để ý đến sự giàu có của ông cụ. Căn nhà lớn, nội thất đẹp đẽ, mọi thứ đều toát lên vẻ giàu sang mà ở quê bà chưa từng thấy. Thêm vào đó, ông cụ lại chỉ sống một mình, chẳng có ai thân thiết bên cạnh. Từ chỗ chỉ muốn kiếm chút thu nhập, mẹ tôi bắt đầu nghĩ xa hơn.

Bà dần quan tâm ông cụ nhiều hơn mức cần thiết. Bữa cơm nào cũng nấu đủ món ngon, quần áo thì giặt sạch, là phẳng từng chiếc. Những câu hỏi thăm ân cần, những lời nói nhẹ nhàng khiến ông cụ cảm thấy ấm lòng. Và rồi, điều bà không ngờ nhất đã xảy ra: ông cụ ngỏ ý muốn cưới bà.

Lúc nghe chuyện, tôi không khỏi bất ngờ. “Tuổi này cưới xin gì nữa?” tôi nghĩ, nhưng ông cụ lại nói chắc nịch: “Tôi muốn sống cùng mẹ cháu như một gia đình.” Ban đầu, mẹ tôi còn do dự, nhưng ông cụ liên tục thuyết phục, lại thêm lời hứa hấp dẫn:

 Tôi sẽ để lại căn nhà này cho bà, coi như là món quà tôi cảm ơn bà vì đã chấp nhận ở bên ông lão này.

Mẹ tôi ban đầu chỉ muốn đi làm công, giờ không khỏi dao động trước viễn cảnh sở hữu căn nhà 10 tỷ. Sau một thời gian suy nghĩ, bà đồng ý và hai người lặng lẽ đăng ký kết hôn. Cả 2 chỉ đăng ký kết hôn chứ không làm đám cưới vì cho rằng tầm tuổi này rồi bày vẽ làm gì cho phiền ra.

Sau khi kết hôn, ông cụ giữ lời hứa và làm thủ tục sang tên căn nhà cho mẹ tôi. Cầm tập giấy tờ đi đến văn phòng công chứng, mẹ tôi phấn khởi như ước mơ đổi đời sắp thành hiện thực. Nhưng đúng là đời không như mơ

Nhân viên công chứng nhìn qua hồ sơ rồi nói một câu khiến mẹ tôi đứng hình:

– Xin lỗi bà, căn nhà này đã được ông ấy tặng cho con trai từ năm ngoái. Hiện tại, ông ấy không còn tài sản nào đứng tên.

Tai mẹ tôi ù đi. Căn nhà mà bà hy vọng sẽ là của mình hóa ra chỉ là giấc mơ. Lời hứa của ông cụ chẳng khác gì một chiếc bánh vẽ.

Về nhà, mẹ tôi tức giận đối chất với ông cụ. Nhưng ông chỉ nhún vai, cười nhẹ rồi nói:

– Quan trọng là chúng ta sống với nhau vui vẻ, còn tài sản thì có mang theo được đâu?

Câu nói nhẹ tênh ấy như một gáo nước lạnh dội thẳng vào lòng mẹ. Bà lặng người, không biết nên khóc hay cười.

Không lâu sau, mẹ tôi quyết định rời đi. Bà hiểu rằng, lòng tham đã khiến bà mù quáng. Những gì bà mơ tưởng chỉ là do bà tự vẽ ra, còn ông cụ thì đã tính trước cả rồi.











thông báo

Bài đăng phổ biến

Vừa Sinh Ra Đã Bị Gia Đình Giàu Có Ruồng Bỏ Vì Vết Bớt, Sự Thật Động Trời Phía Sau Khiến Ai Cũng S;ốc

Ông bà chăm cháu mà nói ra 7 câu này thì sớm tan cửa nát nhà, nhất là điều đầu tiên

Chu Ngọc Quang Vinh chính thức lên tiếng: Sau khi đăng nội dung thể hiện vô ơn với đất nước

Đúng ngày 49 của vợ, tôi lau dọn bàn thờ thì t/á/i mặt thấy bát hương bốc cháy ngùn ngụt. Nghi có điềm, tôi nhìn kĩ thì ở dưới là một tờ giấy nhỏ, đọc từng dòng mà tôi run rẩy biết sự thật về người vợ quá cố

Anh trai từ bỏ ước mơ nuôi 3 em gái thành tài, 20 năm sau bà nội hối hận quá muộn

Người chồng làm bộ đội hy s/inh trong lúc cứu 5 đứa tr-ẻ bị đ/uối n/ước, vợ đứng trước biển gọi lớn “Chồng ơi, em và con vẫn đứng dây chờ anh về mà”, đúng lúc này tất cả phải chế/t lặng trước cảnh tượng.

NҺỏ vàι gιọt dầu gιó lȇп tỏι: Lợι ícҺ tuүệt vờι, gιảι quүết пgaү vấп ƌḕ пҺà пào cũпg gặp

Hàng xóm nuôi ch-ó sủa bậy cả đêm nhà tôi không thể chợp mắt, không thể chịu nổi, đêm đó tôi lén bỏ 1 thứ trước cửa nhà

Chồng đ/uổi vợ ra khỏi nhà, 8 năm sau cô ấy quay lại cùng chiếc trực thăng và hai bé gái…

Năm ngoái, mẹ chồng tôi đ;;ộ;t ng;;ộ;;t ốm nên phải đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt. Nhìn bà nằm im lìm trên giường b;ệ;nh, xung quanh là dây nhợ chằng chịt, tôi vừa lo lắng vừa s;ợ h;ãi. Chi phí điều trị quá cao, hai vợ chồng xoay sở đủ kiểu mà vẫn thiếu trước hụt sau nên đành phải gọi điện cho anh rể và chị dâu để bàn bạc. Lúc nhìn tờ hóa đơn viện phí, anh rể nhíu mày, thở dài một tiếng rồi ngập ngừng nói anh chị đang làm ăn túng thiếu nên không có tiền, chỉ có vợ chồng tôi thương mẹ thì lo cho mẹ. Thế là có bao nhiêu vàng cưới tôi bán sạch lo cho bà, đến lúc bà tỉnh lại làm di chúc thì chỉ để cho vợ chồng tôi sổ tiết kiệm 35 triệu còn miếng đất đang ở cho anh chị, tôi đi;;ế;;ng người không hiểu lý do, rõ ràng vợ chồng tôi chăm mẹ anh chị có đoái hoài đến đâu. Nhưng rồi tôi hít sâu, cố gắng dằn cơn tức giận xuống. Lúc này có c;ã;i nhau cũng chẳng thay đổi được gì. Vài ngày sau, mẹ chồng tôi q;;u;;a đ;;ờ;;i. Đúng như bà sắp xếp, căn nhà rơi vào tay anh rể và chị dâu. Tôi cầm trên tay quyển sổ ngân hàng với con số 35 triệu, cảm giác vừa u;ất ứ;c vừa th;ất vọng. Sáng hôm sau, tôi cầm thẻ ngân hàng của mẹ chồng ra ngân hàng để rút ti;ề;n. Khi nhân viên kiểm tra tài khoản, cô ấy bỗng ngẩng đầu lên nhìn tôi với vẻ mặt kinh ngạc…