Như thường lệ sau bữa cơm, chồng tôi phụ trách dọn dẹp nhưng hôm nay khi đang rửa, anh lỡ tay làm rơi một chiếc bát xuống sàn vỡ tan. Tiếng động bất ngờ làm tôi bật dậy: “Anh làm cái gì mà vụng về thế. Có mỗi việc rửa bát cũng không xong. Anh lúc nào cũng bất cẩn như vậy, thật v:ô d:ụng”. Chồng tôi đứng lặng, ánh mắt thoáng vẻ ngỡ ngàng, rồi anh nhặt từng mảnh vỡ. Nào ngờ, chuyện cỏn con ấy đã dẫn đến bi kịch mà tôi chưa bao giờ nghĩ tới…

Anh vẫn cười khi tôi hỏi han nhưng hời hợt, chẳng còn sự ấm áp quen thuộc.

Tôi 34 tuổi, chồng 32, kết hôn được bảy năm, có cậu con trai năm tuổi. Cuộc sống gia đình bình thường, không dư dả nhưng cũng đủ đầy, chỉ có điều cả hai đều bận rộn với công việc. Chồng tôi hiền lành, chịu khó, luôn cố gắng đỡ đần việc nhà để tôi có thời gian nghỉ ngơi, dù những việc anh làm vẫn còn vụng về. Hôm đó, tôi về nhà sau một ngày dài mệt mỏi. Công việc ở công ty dạo này nhiều áp lực khiến tôi dễ nổi nóng. Vừa bước vào nhà, thấy con đang chơi đồ chơi, còn chồng nấu ăn, mâm cơm được dọn ra đơn giản nhưng ấm cúng, tôi chẳng buồn nói một lời cảm ơn, chỉ im lặng ăn.

Sau bữa cơm, như thường lệ, chồng tôi đứng dậy gom chén bát nhưng khi đang rửa, anh lỡ tay làm rơi một chiếc bát xuống sàn vỡ tan. Tiếng động bất ngờ làm tôi bật dậy, cơn bực dọc dồn nén cả ngày bùng lên: “Anh làm cái gì mà vụng về thế. Có mỗi việc rửa bát cũng không xong. Anh lúc nào cũng bất cẩn như vậy, thật vô dụng”. Chồng tôi đứng lặng, ánh mắt thoáng vẻ ngỡ ngàng, rồi anh nhặt từng mảnh vỡ. Tôi nhận ra mình quá lời nhưng không thể dừng lại, lẳng lặng vào phòng.

Tối đó, khi con ngủ, tôi ngồi cạnh chồng xin lỗi. Tôi nói mình đã không nên to tiếng như vậy, rằng tôi mệt mỏi nên lỡ lời. Chồng tôi chỉ đáp lại bằng một nụ cười nhạt: “Không sao đâu, anh hiểu mà”. Dù anh nói thế, tôi vẫn nhận ra nét buồn trong mắt anh. Những ngày sau đó, chồng tôi vẫn làm mọi việc như thường, chăm sóc con, nấu cơm, dọn dẹp nhưng ít nói hơn hẳn, không còn nói đùa vui. Anh vẫn cười khi tôi hỏi han nhưng hời hợt, chẳng còn sự ấm áp quen thuộc. Tôi hối hận rất nhiều, biết mình sai nhưng ngoài việc xin lỗi, tôi không biết phải làm gì để xoa dịu nỗi buồn trong anh.

Mỗi lần nhìn con chơi đùa cùng bố, tôi lại càng thấy day dứt. Con luôn nói bố là người hùng, tôi đáng ra phải trân trọng anh hơn ai hết, lại làm tổn thương anh chỉ vì chuyện nhỏ nhặt. Tôi ngồi lặng lẽ nhớ lại những ngày đầu bên nhau, khi anh nói sẽ làm tất cả để tôi được hạnh phúc. Anh chưa bao giờ than phiền dù cuộc sống vất vả thế nào, luôn nhường nhịn và quan tâm tôi. Còn tôi chẳng hiểu sao lại buông những lời cay nghiệt như vậy? Tôi không biết phải làm gì để khiến chồng nguôi ngoai, chỉ biết nhìn anh, nhìn con rồi tự trách mình. Phải chăng tình yêu anh dành cho tôi đã mệt mỏi vì những lần tổn thương lặp lại? Phải chăng, tôi đã quên mất cách yêu anh như những ngày đầu?


thông báo

Bài đăng phổ biến

Vừa Sinh Ra Đã Bị Gia Đình Giàu Có Ruồng Bỏ Vì Vết Bớt, Sự Thật Động Trời Phía Sau Khiến Ai Cũng S;ốc

Ông bà chăm cháu mà nói ra 7 câu này thì sớm tan cửa nát nhà, nhất là điều đầu tiên

Chu Ngọc Quang Vinh chính thức lên tiếng: Sau khi đăng nội dung thể hiện vô ơn với đất nước

Đúng ngày 49 của vợ, tôi lau dọn bàn thờ thì t/á/i mặt thấy bát hương bốc cháy ngùn ngụt. Nghi có điềm, tôi nhìn kĩ thì ở dưới là một tờ giấy nhỏ, đọc từng dòng mà tôi run rẩy biết sự thật về người vợ quá cố

Anh trai từ bỏ ước mơ nuôi 3 em gái thành tài, 20 năm sau bà nội hối hận quá muộn

Người chồng làm bộ đội hy s/inh trong lúc cứu 5 đứa tr-ẻ bị đ/uối n/ước, vợ đứng trước biển gọi lớn “Chồng ơi, em và con vẫn đứng dây chờ anh về mà”, đúng lúc này tất cả phải chế/t lặng trước cảnh tượng.

NҺỏ vàι gιọt dầu gιó lȇп tỏι: Lợι ícҺ tuүệt vờι, gιảι quүết пgaү vấп ƌḕ пҺà пào cũпg gặp

Chồng đ/uổi vợ ra khỏi nhà, 8 năm sau cô ấy quay lại cùng chiếc trực thăng và hai bé gái…

Hàng xóm nuôi ch-ó sủa bậy cả đêm nhà tôi không thể chợp mắt, không thể chịu nổi, đêm đó tôi lén bỏ 1 thứ trước cửa nhà

Năm ngoái, mẹ chồng tôi đ;;ộ;t ng;;ộ;;t ốm nên phải đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt. Nhìn bà nằm im lìm trên giường b;ệ;nh, xung quanh là dây nhợ chằng chịt, tôi vừa lo lắng vừa s;ợ h;ãi. Chi phí điều trị quá cao, hai vợ chồng xoay sở đủ kiểu mà vẫn thiếu trước hụt sau nên đành phải gọi điện cho anh rể và chị dâu để bàn bạc. Lúc nhìn tờ hóa đơn viện phí, anh rể nhíu mày, thở dài một tiếng rồi ngập ngừng nói anh chị đang làm ăn túng thiếu nên không có tiền, chỉ có vợ chồng tôi thương mẹ thì lo cho mẹ. Thế là có bao nhiêu vàng cưới tôi bán sạch lo cho bà, đến lúc bà tỉnh lại làm di chúc thì chỉ để cho vợ chồng tôi sổ tiết kiệm 35 triệu còn miếng đất đang ở cho anh chị, tôi đi;;ế;;ng người không hiểu lý do, rõ ràng vợ chồng tôi chăm mẹ anh chị có đoái hoài đến đâu. Nhưng rồi tôi hít sâu, cố gắng dằn cơn tức giận xuống. Lúc này có c;ã;i nhau cũng chẳng thay đổi được gì. Vài ngày sau, mẹ chồng tôi q;;u;;a đ;;ờ;;i. Đúng như bà sắp xếp, căn nhà rơi vào tay anh rể và chị dâu. Tôi cầm trên tay quyển sổ ngân hàng với con số 35 triệu, cảm giác vừa u;ất ứ;c vừa th;ất vọng. Sáng hôm sau, tôi cầm thẻ ngân hàng của mẹ chồng ra ngân hàng để rút ti;ề;n. Khi nhân viên kiểm tra tài khoản, cô ấy bỗng ngẩng đầu lên nhìn tôi với vẻ mặt kinh ngạc…