Bố mẹ ly hôn, tôi phải sống cùng dì ghẻ. Ngày nào bà cũng hằm hè khó chịu, nấu ăn thì mặn chát không nuốt nổi. Hôm nay đi học về, vừa lên phòng thấy tờ giấy A4 đặt ngay trước cửa, đọc xong tôi r-ụng r-ời tay chân
Bố mẹ tôi không hạnh phúc. Chị em tôi biết rõ điều này từ khi chúng tôi còn bé. Lúc đó, mẹ tôi thường bị bố chê trách, đánh đập mỗi khi có chuyện không hài lòng. Chúng tôi thương mẹ, muốn bênh vực, bảo vệ bà nhưng tuổi nhỏ sức yếu nên cũng không làm gì được. Sau mỗi trận cãi vã, mẹ thường lén khóc một mình dưới bếp, còn bố tôi bỏ đi nhậu với bạn bè của ông.
Chị em tôi trưởng thành, bố mẹ dần ít cãi nhau hơn. Nhưng tôi vẫn thấy mẹ khóc suốt bởi bản tính gia trưởng, độc đoán của bố. Có lần, ông hất đổ cả mâm cơm chỉ vì mẹ quên làm bát nước mắm chấm. Tôi bênh mẹ, nói vài câu liền bị bố giáng cho một cái tát. Đó cũng là lần đầu tiên tôi thấy mẹ dám vùng dậy, dắt chị em tôi bỏ về nhà ngoại ở nửa tháng. Bố sang xin lỗi, hứa hẹn đủ điều, mẹ tôi mới chịu quay trở về.Bây giờ, chị em tôi đều đi lấy chồng. Bố mẹ ở với nhau, tôi vẫn hay nhẹ nhàng khuyên nhủ bố tôn trọng, yêu thương vợ. Bởi sau này, chỉ có ông bà dựa dẫm vào nhau, chăm sóc lẫn nhau những khi đau bệnh. Bố tôi ậm ừ cho qua. Mỗi lần về chơi, thấy ông bà không cãi cọ, tôi cũng yên tâm phần nào.
Vậy mà hôm qua, sau bữa cơm tối, mẹ tôi bỗng lấy ra tờ đơn ly hôn và kiên quyết đòi chia tay bố. Bố tôi kinh ngạc, không thể nào tin nổi. Chị em tôi cũng bất ngờ vì không hiểu sao mẹ lại đưa ra quyết định đột ngột này.
Mẹ tôi bình tĩnh nói đã suy nghĩ rất kỹ, suy nghĩ suốt mấy chục năm qua rồi nhưng chưa đủ can đảm để ly hôn. Lẽ ra, mẹ vẫn sẽ chịu đựng nếu như mấy ngày trước, bố không lớn tiếng chửi mắng vợ giữa chốn đông người chỉ vì bà trót làm rơi cái điện thoại của ông. Chuyện đó giống như giọt nước tràn ly khiến bà không chịu nổi nữa. Bà không thể sống đời, chôn vùi cuộc đời với một người đàn ông không biết tôn trọng, yêu thương mình.Chị em tôi nhìn nhau thở dài. Hôm đó, mẹ tự dọn đồ qua phòng bên cạnh ngủ. Bố tôi có năn nỉ nhưng bà vẫn không xuống nước. Chị em tôi không muốn bố mẹ ly hôn ở tuổi xế chiều này nhưng nghĩ đến những chuyện mẹ phải chịu đựng, chúng tôi lại nghẹn lòng. Giờ tôi nên để mẹ được ly hôn, sống đời tự do hay khuyên bà cho bố thêm một cơ hội cuối cùng đây?