Bán nhà được 7 tỷ, tôi gửi ngân hàng để làm tiền dưỡng già, dại gì chia cho các con rồi lại nhìn sắc mặt chúng nó mà sống
Bán nhà được 7 tỷ, tôi gửi ngân hàng để làm tiền dưỡng già, dại gì chia cho các con rồi lại nhìn sắc mặt chúng nó mà sống
Dù tuổi đã cao nhưng tôi vẫn lựa chọn bán đất lấy tiền dưỡng già, sống một mình không phụ thuộc vào con cháu.
Việc báo hiếu, chăm sóc khi cha mẹ về già là trách nghiệm và nghĩa vụ của mỗi người con. Tuy nhiên không phải cha mẹ nào cũng muốn sống nương tựa vào con cái khi về già. Một bài đăng mới đây trên Toutiao là một ví dụ điển hình. Cụ thể, người mẹ U60 chia sẻ:
Tôi thấy người ta thường nói rằng “trẻ cậy cha, già cậy con.” Tư tưởng này đã ăn sâu vào tiềm thức của nhiều người đến mức bạn bè và hàng xóm khi thấy tôi đã ngoài 60 tuổi vẫn sống một mình thì tỏ ra ngạc nhiên.Có người thắc mắc không biết con tôi có hiếu hay không, trong khi người khác thì tò mò hỏi trực tiếp: “Em hỏi thật, tuổi này rồi sao bác không lên ở với con cháu cho vui? Mình già rồi, lúc khoẻ không sao nhưng già yếu lại cần đến con cái. Mà ở cái tuổi này thì khác gì cây đèn sắp cạn dầu đâu. Nay khỏe, mai yếu là chuyện bình thường ấy mà.”
Thế là tôi đã nói ngay: “Chẳng biết các cô nghĩ thế nào chứ tôi chưa từng có ý định sống cùng con dâu đâu. Mình có nhà của mình, ăn uống ngủ nghỉ tùy thích. Tội gì mà đi ở với con xong phải nhìn sắc mặt của chúng nó để sống?”
Mặc dù tôi bảo vậy, nhưng chắc chắn mọi người vẫn nửa tin nửa ngờ. Có khi còn cho rằng tôi đang bao che cho sự vô tâm của con cái. Nhưng thực sự tôi nghĩ vậy. Tôi sinh được hai đứa con trai. Khi các con học cấp 3, chồng tôi qua đời, để lại tôi và hai đứa trẻ. Thời điểm đó, bạn bè, người thân và cả các con đều mong muốn tôi đi thêm bước nữa vì dù sao khi con cái trưởng thành, chúng cũng sẽ rời xa gia đình để tự lập. Khi ấy, tôi sẽ sống một mình sẽ rất cô đơn.
Nhưng tôi không nghĩ như vậy. Tôi không thiếu sức khỏe, cũng không cảm thấy nỗi cô đơn mỗi khi con cái đi làm xa. Đối với tôi, cuộc sống một mình mang lại sự thoải mái và tự do. Đến giờ này, các con tôi đã lập gia đình và có cuộc sống riêng. Tôi không muốn làm phiền chúng và tự thấy thoải mái với cuộc sống hiện tại.
Có lúc tôi cảm thấy buồn khi con cháu ở xa, chỉ có thể quây quần bên mẹ vào những ngày cuối tuần. Nhưng mỗi khi chúng nói đến việc đón mẹ lên thành phố, tôi luôn trả lời: “Sau này thì mẹ không biết. Còn bây giờ, mẹ chẳng thích ở với đứa nào cả. Mẹ đang sống một mình rất thảnh thơi, không khí ở quê lại trong lành. Mấy lần lên chăm cháu mẹ biết rồi, ở thành phố ngột ngạt lắm. Mẹ không hợp đâu.”Thực sự, tôi có một nỗi lo lớn về mối quan hệ giữa mẹ và nàng dâu. Sợ rằng nếu có sự không hòa thuận, mâu thuẫn sẽ nảy sinh, và lúc ấy chỉ có con trai tôi phải đứng giữa để giải quyết. Vì lo lắng về tình hình này, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc sống chung với con cháu.
Trước đây, khi chồng còn sống, chúng tôi sở hữu một căn nhà ven đường, nếu không ở thì cho thuê, nhưng do tuổi đã lớn nên tôi không muốn quản lý nhiều và tôi quyết định rao bán. Với mức giá hợp lý, chỉ sau một tháng đã có người quan tâm và cuối cùng tôi bán với giá hơn 7 tỷ.
Khi nhận được số tiền và giao dịch hoàn tất, tôi gọi các con về để nói chuyện. Sau bữa ăn, tôi thông báo quyết định bán căn nhà và đưa số tiền vào tài khoản tiết kiệm. Tôi nói rằng khi già yếu, tôi sẽ sử dụng số tiền này để chăm sóc bản thân. Sau khi tôi qua đời, số tiền còn lại sẽ được chia đều cho cả hai con. Trước đó, cả hai đứa đều không được động vào số tiền này.
Con trai cả của tôi, nhìn thấy mẹ lo xa thì bày tỏ: “Mẹ đừng lo. Nhà là của bố mẹ, chúng con không có ý tranh giành gì cả. Ngay cả khi mẹ muốn sử dụng số tiền bán nhà để làm việc khác, chúng con cũng không can thiệp. Vì vậy, mẹ không cần hỏi ý kiến của chúng con trong việc này”.
Rất may mắn, tôi đã sinh ra hai đứa con hiểu chuyện và hỗ trợ mẹ. Mặc dù có một khoản tiền lớn nằm trên đầu, nhưng chúng không thể quên trách nhiệm của mình. Ngược lại, mọi người xung quanh khi biết tôi bán nhà đều nghĩ rằng tôi làm điều này để chia tài sản cho con cái. Tuy nhiên, khi nghe tôi nói rằng tôi đưa số tiền vào ngân hàng, mọi người đều ngạc nhiên.
“Bác ơi, em nghe nói con trai út nhà bác hiện đang thuê nhà. Bác nghĩ sao nếu cho nó một khoản tiền, giúp nó mua một căn nhà ở thành phố. Giờ này giá nhà đất cũng không quá cao, chỉ vài tỷ là có thể mua được một căn chung cư đấy mà”.
Tôi hiểu ý của mọi người nhưng tôi không hề ngây ngô đến mức chia tài sản cho các con sớm như vậy. Tôi đã có những tính toán riêng. Nếu tôi đưa cho chúng một số tiền lớn như vậy, sau này chỉ có thể phụ thuộc vào các con mà đó là điều tôi không mong muốn. Không ai biết được rằng, có một ngày chúng sẽ tiêu hết số tiền đó và rơi vào tình cảnh khó khăn. Nếu phải nuôi mẹ già và không có đồng nào dắt lưng, liệu chúng có thoải mái để chăm sóc mẹ không?
Vì vậy, càng già, tôi càng phải suy nghĩ đến những ngày sau của mình. Dù bây giờ tôi khỏe mạnh, nhưng khi già yếu, nếu phải dựa vào con cái mà còn phải chi trả tiền cho chúng, tôi nghĩ đó không phải là lựa chọn tốt. Hiện tại, lãi suất ngân hàng hàng tháng của tôi khá cao. Ngoài việc chi tiêu cho bản thân, tôi cũng có thể dành một khoản tiền nhỏ để cho các cháu. Tổng thể mọi thứ rất thoải mái. Quyết định là ở trong tay mình, mọi người đừng hỏi tại sao các con không chăm sóc theo ý, bởi vì trong thời đại này tiền bạc thường được đặt lên hàng đầu. Chúng ta đừng nên vội vàng chia tài sản cho con cái để rồi lại phải phụ thuộc vào chúng.