Tám năm sống trong gia đình chồng, Lý Cầm âm thầm hy sinh mọi thứ – từ tiền bạc, công sức đến lòng tự trọng – chỉ mong đổi lấy tình thương và sự công nhận. Nhưng khi khoản tiền đền bù ba triệu tệ được chia, cô bất ngờ bị gạt ra khỏi danh sách với lý do “là người ngoài”. Câu nói lạnh lùng từ chính người chồng từng đầu gối tay ấp đã đánh dấu sự tỉnh thức. Lý Cầm lặng lẽ ra đi, bỏ lại quá khứ tổn thương và bắt đầu cuộc sống mới – độc lập, tự do và đầy kiêu hãnh. Khi mẹ chồng đổ bệnh, họ mới nhận ra vai trò của cô, nhưng đã quá muộn. Với trái tim không còn dung thứ, cô đáp trả bằng sự dửng dưng đanh thép: “Ba triệu tệ đã chia xong, trách nhiệm cũng nên chia rõ.” Một người phụ nữ từng bị xem nhẹ, giờ đứng lên với tất cả phẩm giá và sự tự chủ – đó mới là chiến thắng lớn nhất.
Ngày hôm ấy, khoản tiền đền bù từ việc giải tỏa căn nhà bên
chồng được chuyển về, nhưng tôi lại được thông báo rằng mình sẽ không được nhận
dù chỉ một đồng.
Tôi không phản đối hay gây ồn ào. Lặng lẽ thuê một căn hộ nhỏ,
dọn khỏi nơi đó.
Họ nghĩ rằng khi tôi rời đi, mọi thứ sẽ chấm dứt, từ nay không
còn liên quan.
Không ngờ, mẹ chồng bất ngờ phát bệnh nặng phải nhập viện, em
chồng liền gọi cho tôi.
“Chị dâu, mẹ không ai trông, chị mau về ngay!” Giọng cô ta vừa
vội vàng vừa đầy vẻ đương nhiên……
Tôi nhìn chằm vào điện thoại, mặc cho nó rung liên hồi.
Tôi tận hưởng sự yên tĩnh hiếm hoi này, chẳng chút dao động.
01
Không khí phòng khách nặng nề, phảng phất mùi ẩm mốc của đồ gỗ
cũ và mùi tính toán của con người.
Chiếc đồng hồ treo tường, mỗi nhịp kim giây như gõ thẳng vào dây
thần kinh căng thẳng của tôi.
Tôi ngồi ở góc xa nhất của ghế sofa, tại một vị trí đã mòn đến
lộ sợi chỉ – chỗ tôi gắn bó suốt tám năm qua.
Mẹ chồng – bà Vương Tú Thanh hắng giọng, đôi mắt đục đảo quanh
rồi dừng ở tôi, ánh nhìn đầy phán xét.
“Hôm nay gọi mọi người đến để bàn chuyện tiền đền bù giải tỏa.”
Bà cầm chiếc cốc men sứ in hoa mẫu đơn, viền sứt mẻ – giống như
con người bà, vẻ ngoài truyền thống nhưng bên trong toàn tính toán.
“Căn nhà cũ là tâm huyết cả đời của bố mẹ, là gốc rễ của nhà họ
Trần.”
“Giờ giải tỏa, số tiền này tất nhiên phải để người nhà họ Trần
chia.”
Bà dừng một chút, rồi buông câu như nhát dao cùn tẩm độc:
“Tiểu Cầm, cô là người ngoài, lấy chồng vào đây mà chẳng sinh
được con, số tiền này, cô đừng mơ.”
Giọng bà bình thản, như thể nói “Hôm nay trời đẹp”.
Nhưng từng chữ như đập mạnh vào đầu tôi.
Theo phản xạ, tôi nhìn sang chồng – Trần Vĩ.
Anh ngồi cạnh mẹ, gần trung tâm quyền lực nhất, nhưng cúi gằm
mặt, chăm chú nhìn đôi giày như đang chứa bí mật.
Anh không dám nhìn tôi.
Đối diện anh là em gái – Trần Na, khoé miệng cô ta khẽ nhếch,
ánh mắt sắc sảo lộ rõ sự đắc ý.
Cô ta còn nhướng mày khiêu khích tôi.
Ngực tôi nặng trĩu, khó thở như có tảng bê tông ẩm đè xuống.
Tám năm.
Tôi bước vào nhà họ Trần với 300 nghìn tệ hồi môn, bù vào khoản
nợ mua căn nhà này.
Hơn nửa lương tôi dùng để lo chi tiêu cả nhà.
Mỗi khi mẹ chồng ốm, nửa đêm tôi cõng bà đi bệnh viện.
Khi Trần Na thất nghiệp, ở nhà hai năm, tôi lo bữa cơm.
Em chồng mê cờ bạc – Trần Lôi, nợ nần bị đòi, tôi lấy tiền tích
góp trả giúp.
Tôi từng nghĩ mình đã làm ấm tảng đá lạnh này.
Từng nghĩ tám năm hi sinh sẽ đổi lấy danh hiệu “con dâu tốt”.
Nhưng trước 3 triệu tệ, tôi chỉ là “người ngoài”.
Một kẻ không có tên trong bản chia tiền.
Tôi không khóc lóc, không cãi vã.
Trước sự phản bội tột cùng, tôi lại thấy bình tĩnh lạ thường.
Tôi nghe rõ tiếng xe ngoài đường, tiếng trẻ con khóc.
Chỉ có gương mặt nhà họ Trần mờ dần.
Tôi khẽ hỏi, giọng không lớn nhưng đủ nghe:
“Trần Vĩ, anh cũng nghĩ thế sao?”
Anh khựng lại, ngẩng lên, ánh mắt tránh né:
“Tiểu Cầm… Mẹ… mẹ nói đúng.”
“Khoản này… không liên quan người ngoài.”
Hai chữ “người ngoài” từ miệng chồng còn lạnh hơn từ mẹ chồng.
Chúng chấm dứt hoàn toàn chút hy vọng cuối cùng của tôi.
Ngay khoảnh khắc ấy, trái tim tôi đã c-h-ế-t hẳn.
Tôi nhìn người đàn ông mình yêu mười năm, gắn bó tám năm – khuôn
mặt anh chứa yếu đuối, né tránh, hổ thẹn, tạo thành chiếc mặt nạ khiến tôi ghê
tởm.
“Được.”
Tôi chỉ đáp.
“Tôi hiểu rồi.”
Tôi đứng dậy, không nhìn ai, đi vào phòng ngủ.
Sau lưng, tiếng mẹ chồng vang lên:
“Thấy chưa, nó biết mình không có lý nên im.”
Em chồng reo:
“Mẹ! Ba triệu tệ! Mau bàn tiêu thế nào! Con muốn mua túi mới, đi
châu Âu!”
“Mày chỉ biết tiêu! Anh mày còn chưa nói gì!”
“Anh, anh muốn đổi xe à?”
Tiếng họ cười nói vang qua khe cửa.
Nhưng tôi chẳng thấy đau.
Tim c-h-ế-t rồi, không còn cảm giác.
Tôi mở tủ, lấy vali đã chuẩn bị.
Đúng, tôi đoán trước.
Khi lợi ích đủ lớn, tôi – kẻ ngoài cuộc – sẽ bị loại đầu tiên.
Tôi chỉ lấy đồ mình: quần áo, sách, mỹ phẩm.
Những thứ mua cho nhà này – từ tủ lạnh, tivi đến bát đũa – tôi
bỏ lại.
Căn hộ tôi thuê tuy nhỏ nhưng sạch và thuộc về tôi.
Đêm khuya, tôi kéo vali ra, phòng khách yên tĩnh.
Họ đang mơ giấc mơ phát tài.
Tôi không bật đèn, mượn ánh trăng nhìn lại lần cuối nơi tôi bỏ
tám năm.
Không tiếc, chỉ ghét bỏ.
Cửa khép lại, tiếng “cạch” như đặt dấu chấm hết.
Tôi quay đi.
Gió đêm lạnh buốt nhưng khiến tôi tỉnh táo.
Tôi hít sâu, ngực tràn đầy không khí tự do.
“Lý Cầm, từ giờ mày mới thật sự bắt đầu lại.” Tôi tự nhủ.
Đến căn hộ mới, tôi bật hết đèn.
Chiếc giường lạ cứng nhưng an tâm.
Không nước mắt, chỉ nhẹ nhõm.
Tôi thề, từ nay sẽ không để ai chà đạp lòng tự trọng mình nữa.
02
Ba ngày đầu, cuộc sống mới yên tĩnh tuyệt đối.
Lần đầu thế giới của tôi chỉ còn tiếng của chính mình.
Bảy giờ sáng tỉnh giấc tự nhiên, ánh nắng xuyên rèm ấm áp.
Tôi không còn phải lao vào bếp nấu cho cả nhà.
Tôi pha cà phê, nướng bánh mì, ngồi ban công nhìn xe cộ, thong
thả ăn.
Cảm giác này xa xỉ.
Tôi đổi việc – đúng ngành mơ ước, lương gấp đôi.
Nhà tuyển dụng đánh giá cao năng lực, sự tự tin trở lại.
Tôi bắt đầu ăn diện, mặc váy từng bị chê “hở”, trang điểm chỉn
chu.
Người phụ nữ trong gương – ánh mắt sáng, môi cười – vừa lạ vừa
quen.
Ba ngày ấy, nhà họ Trần không ai liên lạc.
Họ nghĩ tôi sẽ không trụ lâu, rồi quay về làm ô-sin miễn phí.
Nhưng điều đó càng khiến tôi chắc quyết định mình đúng.
Chiều ngày thứ tư, tôi đang làm ở công ty thì số lạ gọi.
Tôi cau mày nghe.
“Chị dâu!”
Là Trần Na, giọng the thé, ra lệnh.
“Mẹ bị viêm tụy cấp nhập viện! Chị về ngay, không ai chăm!”
Tôi đưa điện thoại ra xa, suýt bật cười.
“Ồ?” Giọng tôi bình thản, “Liên quan gì đến tôi?”
Bên kia im vài giây, rồi gào lên:
“Lý Cầm! Chị còn là người không! Mẹ thế này mà chị nói lời cay
độc! Chị có lương tâm không?”
“Lương tâm?” Tôi cười nhẹ, “Lương tâm của tôi, hôm các người
tuyên bố tiền giải tỏa không có phần tôi, cả nhà đem cho chó ăn rồi. Quên à?”
“Cô… cô…” Trần Na nghẹn.
Tôi cúp máy, chặn số.
Điện thoại lại sáng – Trần Vĩ gọi.
Nhìn hai chữ “Chồng yêu”, tôi thấy chướng mắt.
Tôi để im lặng, úp máy xuống, mặc nó sáng rồi tắt.
Tôi tận hưởng cảm giác kiểm soát.
Trước kia, họ gọi là để sai tôi.
Giờ thì đến lượt họ cầu xin.
Tối về, tôi tắm, đắp mặt nạ, xem phim.
Một tin nhắn từ số lạ:
“Tiểu Cầm, là anh, Trần Vĩ.”
“Mẹ bệnh nặng, bác sĩ nói cần người chăm. Anh biết hôm đó anh
sai, anh tồi, em về đi, nhà… thật sự không thể thiếu em.”
Anh hạ giọng, chơi bài tình cảm.
Nhưng tôi nhớ lại gương mặt mẹ chồng, cảnh Trần Na quăng đồ cho
tôi giặt, và dáng vẻ lảng tránh của Trần Vĩ.
Tất cả nhắc tôi rằng mình từng sống hèn mọn thế nào.
Khoé môi tôi nhếch lên.
Tôi gõ:
“Nhà họ Trần có anh, mẹ anh, em gái anh.”
“Ba triệu tệ đã chia xong, trách nhiệm chăm mẹ cũng chia rõ.”
Gửi đi.
Rồi tắt máy.
Thế giới im lặng hoàn toàn.
Tôi ngả lưng xuống sofa, thở dài.
Cảm giác cắt bỏ mọi phiền toái… thật tuyệt.
Một tuần sau, tôi nộp đơn xin nghỉ phép ba ngày, xách balo đến một thị trấn
ven biển nhỏ.
Chuyến xe xuyên qua những cánh đồng lúa đang vào
vụ, trời xanh biếc không một gợn mây. Tôi mở cửa kính, để gió mơn man tóc và
mặt, cảm thấy mình nhẹ như chiếc lá mùa thu, không còn vướng bận gì.
Tối đó, tôi đi dạo trên bãi biển.
Sóng vỗ vào chân, mặn và lạnh, nhưng dễ chịu.
Một cặp vợ chồng già đi qua, tay nắm tay, lặng
lẽ nhưng đầy an yên. Tôi mỉm cười, không ghen tị như trước, chỉ thấy ấm lòng.
Tôi ngồi xuống cát, viết vài dòng vào cuốn sổ
nhỏ:
“Đôi khi, phải mất đi tất cả mới biết mình còn
lại điều gì: lòng tự trọng và tự do.
Tôi không cần một mái nhà có tên người khác, mà cần một chốn có tên mình.”
Lúc đó, điện thoại rung – tin nhắn từ số cũ:
“Anh ký đơn ly hôn rồi. Chúc em hạnh
phúc.”
Tôi nhìn hàng chữ ấy, không đau, không hận,
chỉ cảm thấy một cánh cửa đã khép lại thật rồi. Tôi xoá tin nhắn, không lưu giữ
điều gì từ quá khứ.
Một con sóng lớn tràn tới, ướt hết vạt váy.
Tôi bật cười, đứng dậy chạy về phía trước – để lại dấu chân trên cát, nhưng
chẳng buồn ngoái nhìn.
Tôi biết, từ nay mình sẽ sống khác.
Không còn là Lý Cầm từng nhẫn nhịn, hy sinh
trong lặng thinh.
Mà là Lý Cầm của hiện tại – độc lập, tỉnh táo,
và đủ mạnh mẽ để bước đi, dù chỉ có một mình.
Kết thúc không phải là dấu chấm hết,
mà là lời tuyên bố:
“Tôi bắt đầu lại – nhưng lần này, vì
chính tôi.”
