MỘT LẦN NỮA, YÊU NHAU.... xin đừng buông tay người mình yêu thương nhé các bạn trẻ

 Chiều cuối thu, Hà Nội phủ lên mặt đường lớp vàng của những chiếc lá rụng. Gió lùa qua quán cà phê ven hồ, cuốn theo cả nỗi nhớ đã chôn sâu trong lòng Vy suốt bảy năm qua.


Cô không định vào quán này – thật sự. Chỉ là trời trở gió, đôi chân vô thức bước vào như bị dẫn lối. Và ở đó, giữa quán nhỏ mang hơi thở cũ kỹ của ký ức, người đàn ông ấy đang ngồi quay lưng về phía cô.

Nam.

Dù đã nhiều năm, Vy vẫn nhận ra anh ngay. Dáng cao gầy, lưng thẳng, cái cách anh đặt tay lên tách cà phê – vẫn vậy, vẫn là người cô từng yêu đến cạn lòng.

Vy định quay đi. Nhưng đúng lúc đó, anh quay lại. Ánh mắt họ gặp nhau – một thoáng chết lặng.

— Vy?

— Em...

Không có lời nào đủ để lấp đầy bảy năm im lặng. Họ ngồi lại, như hai kẻ lạc đường tình cờ gặp nhau tại nơi từng bắt đầu.

Nam giờ là kiến trúc sư thành đạt, chuẩn bị mở chi nhánh mới ở Hà Nội. Vy là giám đốc marketing cho một thương hiệu lớn. Cả hai đều trưởng thành, thành công – nhưng ánh mắt vẫn cũ, vẫn mang theo bóng dáng của những ngày xưa.

Sau vài lần cà phê, vài cuộc trò chuyện kéo dài đến nửa đêm, Nam bất ngờ hỏi:

— Em còn nhớ vì sao mình chia tay không?

Vy cười nhạt:

— Vì mẹ anh không chấp nhận em. Vì lúc đó em chỉ là sinh viên tỉnh lẻ, không gì trong tay. Và vì anh... đã im lặng rời đi.

Nam siết chặt tay trên bàn:

— Anh đã định nói cho em biết. Nhưng ngay đêm hôm đó... mẹ anh nhập viện. Bà bị đột quỵ. Em nhớ không? Hôm mưa rất to.

Vy sững người. Phải, cô nhớ đêm ấy. Anh nhắn "xin lỗi", rồi biến mất không một lời giải thích. Cô tưởng anh hèn nhát, tưởng anh chọn gia đình và từ bỏ cô.

— Anh đã phải chạy về quê trong đêm. Lúc quay lại, em đã chuyển trọ, đổi số. Anh tìm em mãi… Nhưng em biến mất.

Cô run rẩy:

— Em tưởng anh chọn cách ra đi. Nên em cũng không dám giữ.

Khoảng lặng kéo dài. Ngoài trời, gió lạnh thổi qua ô cửa. Nam đặt tay lên bàn, thật chậm:

— Anh sắp đính hôn.

Vy chết lặng.

Anh nói tiếp, giọng trầm hẳn:

— Nhưng anh không yêu cô ấy. Đó là hôn nhân sắp đặt, vì hai gia đình có cổ phần chồng chéo. Anh không biết... gặp lại em, trái tim mình vẫn có thể đau như thế này.

— Vậy… còn em thì sao? Em chỉ là một kẻ xuất hiện sai thời điểm?

Nam nhìn thẳng vào mắt cô:

— Không. Em luôn là đúng. Chỉ có anh – sai suốt bảy năm.


Một tuần sau, Vy nhận được cuộc gọi bất ngờ.

— Vy, anh đã hủy hôn.

— Anh chắc chứ?

— Lần này, anh chọn em. Không phải vì cảm xúc. Mà vì anh biết – nếu còn một cơ hội, anh không thể để mất em lần nữa.


Mùa đông năm đó, Hà Nội rét nhất trong mười năm qua. Nhưng Vy không thấy lạnh.

Cô đứng giữa sân bay, tay nắm chặt tay Nam – người từng đánh mất cô, nhưng giờ dám quay lại để giành lấy tình yêu, bất chấp cả gia đình, cả danh tiếng.

Họ không còn là hai đứa trẻ mù quáng của quá khứ.

Họ là hai người trưởng thành, dám đối mặt với đau thương, và đủ can đảm để một lần nữa, yêu nhau.

thông báo

Bài đăng phổ biến

Vừa Sinh Ra Đã Bị Gia Đình Giàu Có Ruồng Bỏ Vì Vết Bớt, Sự Thật Động Trời Phía Sau Khiến Ai Cũng S;ốc

Ông bà chăm cháu mà nói ra 7 câu này thì sớm tan cửa nát nhà, nhất là điều đầu tiên

Chu Ngọc Quang Vinh chính thức lên tiếng: Sau khi đăng nội dung thể hiện vô ơn với đất nước

Đúng ngày 49 của vợ, tôi lau dọn bàn thờ thì t/á/i mặt thấy bát hương bốc cháy ngùn ngụt. Nghi có điềm, tôi nhìn kĩ thì ở dưới là một tờ giấy nhỏ, đọc từng dòng mà tôi run rẩy biết sự thật về người vợ quá cố

Anh trai từ bỏ ước mơ nuôi 3 em gái thành tài, 20 năm sau bà nội hối hận quá muộn

Vừa về làm dâu, buổi tối xong hết công việc mẹ chồng sang phòng rồi đòi giữ hết vàng cưới của vợ chồng tôi. Chưa kịp nói gì bà đã đi thẳng ra két cầm luôn tay nải, tôi chạy theo đòi lại rồi trách móc nhưng sáng hôm sau ngủ dậy thì thầm biết ơn bà

Chồng bắt vợ bỏ th;ai để dễ bề đến với người khác, vợ quyết định bỏ tr;ốn vào miền nam sinh con. 7 năm sau cô dắt 2 con trai trở về, bắt đầu kế hoạch khiến chồng cũ đ;iêu đ;ứng

Hàng xóm nuôi ch-ó sủa bậy cả đêm nhà tôi không thể chợp mắt, không thể chịu nổi, đêm đó tôi lén bỏ 1 thứ trước cửa nhà

Người chồng làm bộ đội hy s/inh trong lúc cứu 5 đứa tr-ẻ bị đ/uối n/ước, vợ đứng trước biển gọi lớn “Chồng ơi, em và con vẫn đứng dây chờ anh về mà”, đúng lúc này tất cả phải chế/t lặng trước cảnh tượng.

Gia đình em chê tôi nhà ngh;èo, lại còn là trai dân tộc thiểu số, ngày cưới tôi lái Porsche đến trong sự ng;ỡ ng;àng của toàn thể quan khách..