Gieo nhân nào sẽ hái quả đó... gieo hạt thiện lành sẽ có ngày hái trái thiện lành....Nam mô a di đà phật

 Giữa trưa nắng cháy da trên con đường nhuốm bụi công trình, chị Hương – công nhân xây dựng – lại trải tấm bạt nhỏ, ngồi ăn cơm bên vỉa hè. Cơm trưa đạm bạc, có rau luộc, thịt kho, chai nước lọc, nhưng luôn được chuẩn bị hai phần.Một phần cho chị, phần còn lại để gần thùng giấy cũ dưới gốc cây, nơi ông lão ve chai thường dừng chân. Họ không cần nói, cũng chẳng hỏi nhau điều gì. Lần đầu tiên, thấy ông gục xuống vì mệt, tay run run, chị đặt hộp cơm xuống và nói khẽ: “Con có dư một phần, chú ăn cho ấm bụng.”



Ông nhìn chị, đôi mắt đục ngầu ánh nước, gật đầu thay lời cảm ơn. Từ hôm ấy, trưa công trình không chỉ có bụi và nắng mà còn có hai con người lặng lẽ chia nhau một chút tình người.Chị Hương chưa bao giờ biết tên ông. Chỉ biết rằng, ông lão khom lưng, răng rụng gần hết, nhưng luôn dọn sạch rác sau khi ăn, vỏ chai đặt ngay ngắn – như một lời hồi đáp thầm lặng.Dù nghèo, chị vẫn không thấy tiếc phần cơm mình san sẻ. Với chị, bố mất sớm, mẹ cũng từng đi ve chai nuôi chị khôn lớn. Giờ chị chỉ đang nối lại một mạch ân tình mà đời đã từng trao.

Thế rồi biến cố ập đến. Công ty xây dựng nơi chị làm ăn thua lỗ, nợ chồng chất, giải thể đột ngột.Lương tháng cuối bị nợ lại, chị tay trắng, thất nghiệp. Không chồng, không con, không bằng cấp, chị dọn về xóm trọ nghèo ở ngoại ô, sống bằng tiền tích cóp cũ và những bữa mì gói lặng lẽ.Hàng xóm dần biết chuyện, người thương thì cho rau, kẻ quen thì giới thiệu việc rửa chén theo giờ. Chị gật đầu hết, miễn có đồng ra đồng vào. Nhưng mỗi chiều, đi ngang mấy công trình, lòng chị lại chùng xuống, nhớ những ngày đổ mồ hôi mà vẫn thấy ấm lòng, vì ít nhất khi đó chị còn được trao đi.Một chiều muộn, trời mưa lất phất, có tiếng gõ cửa phòng trọ ọp ẹp. Chị Hương mở cửa, thấy một người đàn ông trẻ, ăn mặc gọn gàng, tay cầm túi giấy và một phong bì.“Chị có phải là người từng làm công nhân xây dựng ở công trình đường vành đai không ạ?”Chị ngẩn người, gật đầu: “Dạ, đúng rồi. Nhưng… sao cậu biết?”Người đàn ông cúi đầu, nói chậm rãi:“Em là con trai ông cụ nhặt ve chai chị vẫn hay để cơm và nước cho. Bố em vừa mất tháng trước… Nhưng trước khi mất, ông nhắc chị rất nhiều lần. Ông bảo, hồi ấy sống được là nhờ những hộp cơm ấy. Ông bảo chị tốt bụng, sống tử tế, và ước gì có ngày được báo đáp.”Chị Hương sững người, cổ họng nghẹn lại.

Người đàn ông đưa phong bì ra:“Em hiện là giám đốc một xưởng gia công nội thất nhỏ. Em muốn mời chị về làm quản lý kho, lương không cao nhưng ổn định. Đây là thư giới thiệu và hợp đồng. Mong chị nhận, như cách chị từng âm thầm giúp bố em.”Chị cầm lấy phong bì, tay run. Không phải vì phấn khởi, mà vì trái tim chị như bị ai đó bóp nhẹ, rưng rức, nhức nhối – không phải vì nỗi buồn, mà vì thứ xúc động không gọi tên được.Món quà mà chị từng trao đi khi chẳng có gì, lại quay về theo cách không ai ngờ. Không cần tiếng cảm ơn, không cần ghi ơn, nhưng cuối cùng, ân tình vẫn tìm được đường trở lại.Chị Hương ngẩng đầu nhìn mưa ngoài hiên, lòng nhẹ tênh. Có những hạt giống được gieo âm thầm, rồi nở hoa đúng lúc người gieo cần một bàn tay.Và cuộc đời, đôi khi không trả lại bằng tiền, mà trả bằng một cánh cửa – mở ra giữa lúc ta tưởng chẳng còn lối đi nào.

thông báo

Bài đăng phổ biến

Vừa Sinh Ra Đã Bị Gia Đình Giàu Có Ruồng Bỏ Vì Vết Bớt, Sự Thật Động Trời Phía Sau Khiến Ai Cũng S;ốc

Bị Chồng đ;uổi đi, tôi đành nhận lời làm vợ anh phụ hồ để có chỗ ở, 3 tháng sau ch/oáng v/áng khi..

Ông bà chăm cháu mà nói ra 7 câu này thì sớm tan cửa nát nhà, nhất là điều đầu tiên

Chu Ngọc Quang Vinh chính thức lên tiếng: Sau khi đăng nội dung thể hiện vô ơn với đất nước

Thợ xây bỏ 300 triệu cưới cô gái bị l/i/ệ/t làm vợ, đêm tân hôn vừa c/ở/i á/o của vợ ra, anh biết mình trúng số đ;ộc đ;ắc..

Đúng ngày 49 của vợ, tôi lau dọn bàn thờ thì t/á/i mặt thấy bát hương bốc cháy ngùn ngụt. Nghi có điềm, tôi nhìn kĩ thì ở dưới là một tờ giấy nhỏ, đọc từng dòng mà tôi run rẩy biết sự thật về người vợ quá cố

Bố và con gái đi du lịch biển cuối tuần nhưng không bao giờ trở về – Sau 10 năm, vợ ông mới biết lý do

2 con à, đừng tr;á;ch bố! Có trách thì tr;á;;ch mẹ con đã làm việc đó. Giờ bố sẽ đưa các con đi cùng. Nhưng trước khi đi, bố muốn mẹ con phải chứng kiến tất cả… Lời người bố nói với 2 con trước khi tự tay… trên cầu Bến Thủy

Anh trai từ bỏ ước mơ nuôi 3 em gái thành tài, 20 năm sau bà nội hối hận quá muộn

Tôi vừa vẫy vừa gào lên: – Làm ơn chở em tới trường thi với! Xe em h/ỏng, không có điện thoại! Làm ơn…!