Vợ nhặt rác nuôi con tìm chồng mất tích suốt 15 năm không ngờ kẻ b/ộ/i b/ạ/c vì h/am phú quý mà bỏ vợ con …

Giữa cái nắng tháng Sáu như thiêu đốt của thành phố, tiếng còi xe inh ỏi, những người vội vã lướt qua mà chẳng mảy may để ý đến một người đàn bà đang cặm cụi moi từng chai nhựa từ đống rác lớn.

Hương – gầy guộc, khuôn mặt rám nắng nhưng ánh mắt vẫn sáng – là một người quen mặt trong khu xóm lao động dưới chân cầu Chữ Y. Cô không ăn xin, không than trách, chỉ nhẫn nại đi nhặt ve chai để nuôi đứa con trai ăn học.

Ngày nào cũng vậy, từ 4h sáng đến tối mịt, Hương kéo chiếc xe ba gác sắt cũ kĩ, lang thang khắp ngõ hẻm, tìm từng lon bia, vỏ nước suối. Trưa, cô ăn cơm nguội chan nước mắm, tối lại đun nước bằng củi vụn lượm về từ bãi rác.

Người ta thương thì gọi cô là “chị Hương ve chai”, người xấu miệng thì xì xào: “Bị chồng bỏ, con hoang!”. Nhưng Hương chẳng màng.

Chỉ có một điều, ngày nào cô cũng lặng lẽ ghi dấu vào cuốn sổ nhỏ, đếm từng năm tháng chồng mất tích: “Năm thứ 15, tháng thứ 3, ngày thứ 11… chưa thấy anh.”

Bin – con trai của Hương – năm nay đã học lớp 9. Cậu bé gầy gò nhưng nhanh nhẹn, lễ phép và học giỏi. Mỗi buổi chiều tan trường, thằng bé lại lao đến phụ mẹ phân loại chai lọ, rồi mới về ngồi học dưới ánh đèn dầu.

Bin chưa từng thấy mặt cha ngoài tấm ảnh đen trắng mẹ vẫn giữ. Cậu bé từng hỏi:

— Mẹ, cha con đi đâu rồi?

— Đi làm xa, rồi mất liên lạc. Nhưng mẹ tin, một ngày nào đó, cha sẽ quay về.

Câu trả lời ấy như mũi dao cứa vào lòng. Có những đêm, Hương ngồi tựa vào vách tường, nhìn con ngủ say rồi âm thầm khóc. Cô không dám nói rằng có lúc cô đã nghĩ: “Có khi nào anh ấy… đã bỏ rơi mẹ con mình?”

Nhưng rồi, chỉ cần nhìn Bin – đứa con mang gương mặt giống chồng y đúc – cô lại mềm lòng, lại thắp hy vọng…

Một ngày cuối năm, Hương được thuê gom rác ở khu biệt thự cao cấp quận 7. Người giúp việc ở đây tốt bụng, hay gọi cô đến dọn dẹp và cho đồ ăn thừa. Khi đang cột bao rác, một chiếc Lexus sang trọng lao đến, cửa kính hạ xuống.

Người đàn ông mặc vest đen bước xuống.

Hương đứng sững.

Là anh! Là Nam! Không thể nhầm được!

Cô lắp bắp, tay run rẩy kéo khẩu trang xuống:

— Anh Nam… có phải… là anh không?

Người đàn ông kia khựng lại. Đôi mắt thoáng dao động, rồi lập tức lạnh băng:

— Cô là ai? Nhầm người rồi!

Hương không tin vào tai mình. Cô lao tới, nắm lấy tay áo anh:

— Tôi là Hương! Là vợ anh! Là người anh bỏ lại với đứa con thơ suốt 15 năm!

Người đàn ông giật tay ra như gặp kẻ điên. Bảo vệ chạy đến, đẩy cô ra, còn ông ta lạnh lùng nói:

— Cô đừng đến đây nữa. Tôi không biết cô là ai.

Đêm đó, Hương ngồi thẫn thờ trước căn chòi tạm. Bin vừa ngủ, cô vừa ngắm con vừa nuốt nỗi đau vào lòng.

Hương bắt đầu tìm hiểu.

Bà giúp việc biệt thự vô tình buột miệng rằng “ông chủ tên là Trịnh Minh Quân – vợ tên Trâm, con gái học đại học quốc tế”. Cô nhờ người quen làm bảo vệ tra hộ danh tính, số căn cước – tất cả đều trùng khớp với Nguyễn Văn Nam, chồng cô. Chỉ có điều… anh ta đã đổi tên, đổi quê, khai là độc thân trước khi cưới bà Trâm.

Thì ra… anh không hề mất tích. Anh đã chọn rời bỏ. Chọn cuộc đời giàu sang bên người đàn bà khác.

Bin được chọn tham gia cuộc thi “Gửi cha – người con chưa từng gặp”. Cậu viết:

“Cha ơi, con chưa từng được gọi cha một lần. Mẹ nói cha con đi làm xa, rồi mất tích. Con tin cha là người tốt, chỉ bị lạc đường. Nhưng… nếu cha còn sống… tại sao cha không về?”

Bài viết của Bin được đăng báo. Hàng nghìn lượt chia sẻ. Một luật sư già từng làm công ty cũ của Nam – ông Khang – đọc được bài viết và nhận ra Nam. Ông tìm đến Hương:

— Tôi biết anh ta. Anh ta từng là nhân viên của tôi trước khi đổi tên và cưới cô Trâm. Cô có cần tôi giúp?

Hương siết chặt tay, gật đầu. Không phải để đòi quyền lợi. Mà để trả lại công bằng cho con trai mình.

Hương thuê luật sư nộp đơn lên tòa dân sự, yêu cầu xét nghiệm ADN giữa Nam và Bin. Kết quả: Trùng khớp 99.99%.

Truyền thông vào cuộc.

Khi bà Trâm – vợ của Nam – biết được chuyện, bà choáng váng. Bà từng tin tưởng chồng tuyệt đối. Nhưng giấy tờ không biết nói dối.

Nam bị ép phải đối mặt. Cuối cùng, trong cuộc họp báo chớp nhoáng, trước hàng loạt phóng viên, ông ta cúi đầu:

— Tôi xin lỗi. Tôi đã bỏ lại quá khứ… và người vợ tào khang năm xưa. Tôi không xứng đáng làm cha của đứa bé đó.

Nam tìm đến chòi nhỏ của mẹ con Hương, quỳ gối:

— Anh sai rồi. Tha thứ cho anh… Cho anh một cơ hội chuộc lỗi…

Bin đứng sau cánh cửa, không bước ra. Cậu bé nhìn người đàn ông kia, gương mặt giống mình, nhưng xa lạ đến đau lòng.

Hương chỉ đáp:

— Anh về đi. Đừng đến nữa. Tôi tha thứ… nhưng không quên. Bin không cần một người cha chỉ biết chạy trốn.

Nam gục đầu, lặng lẽ quay đi. Từ đó, không ai còn thấy ông ta xuất hiện ở thành phố.

Một năm sau, Bin thi đậu vào trường chuyên, được cấp học bổng toàn phần nhờ bài văn gây chấn động.

Một mạnh thường quân – chính là ông Khang – tặng mẹ con Hương một căn nhà nhỏ ở quận ven. Hương vẫn tiếp tục nhặt ve chai, nhưng lần này là để duy trì cuộc sống, không còn là sinh tồn.

Mỗi tối, cô ngồi đọc sách, đợi con học về. Cuộc sống đơn giản, nhưng ấm áp.

Hương viết vào cuốn sổ cũ:

“Năm thứ 16, tháng thứ 1: Tôi ngừng đợi anh.”

thông báo

Bài đăng phổ biến

Ông bà chăm cháu mà nói ra 7 câu này thì sớm tan cửa nát nhà, nhất là điều đầu tiên

Chu Ngọc Quang Vinh chính thức lên tiếng: Sau khi đăng nội dung thể hiện vô ơn với đất nước

Đúng ngày 49 của vợ, tôi lau dọn bàn thờ thì t/á/i mặt thấy bát hương bốc cháy ngùn ngụt. Nghi có điềm, tôi nhìn kĩ thì ở dưới là một tờ giấy nhỏ, đọc từng dòng mà tôi run rẩy biết sự thật về người vợ quá cố

NҺỏ vàι gιọt dầu gιó lȇп tỏι: Lợι ícҺ tuүệt vờι, gιảι quүết пgaү vấп ƌḕ пҺà пào cũпg gặp

Năm ngoái, mẹ chồng tôi đ;;ộ;t ng;;ộ;;t ốm nên phải đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt. Nhìn bà nằm im lìm trên giường b;ệ;nh, xung quanh là dây nhợ chằng chịt, tôi vừa lo lắng vừa s;ợ h;ãi. Chi phí điều trị quá cao, hai vợ chồng xoay sở đủ kiểu mà vẫn thiếu trước hụt sau nên đành phải gọi điện cho anh rể và chị dâu để bàn bạc. Lúc nhìn tờ hóa đơn viện phí, anh rể nhíu mày, thở dài một tiếng rồi ngập ngừng nói anh chị đang làm ăn túng thiếu nên không có tiền, chỉ có vợ chồng tôi thương mẹ thì lo cho mẹ. Thế là có bao nhiêu vàng cưới tôi bán sạch lo cho bà, đến lúc bà tỉnh lại làm di chúc thì chỉ để cho vợ chồng tôi sổ tiết kiệm 35 triệu còn miếng đất đang ở cho anh chị, tôi đi;;ế;;ng người không hiểu lý do, rõ ràng vợ chồng tôi chăm mẹ anh chị có đoái hoài đến đâu. Nhưng rồi tôi hít sâu, cố gắng dằn cơn tức giận xuống. Lúc này có c;ã;i nhau cũng chẳng thay đổi được gì. Vài ngày sau, mẹ chồng tôi q;;u;;a đ;;ờ;;i. Đúng như bà sắp xếp, căn nhà rơi vào tay anh rể và chị dâu. Tôi cầm trên tay quyển sổ ngân hàng với con số 35 triệu, cảm giác vừa u;ất ứ;c vừa th;ất vọng. Sáng hôm sau, tôi cầm thẻ ngân hàng của mẹ chồng ra ngân hàng để rút ti;ề;n. Khi nhân viên kiểm tra tài khoản, cô ấy bỗng ngẩng đầu lên nhìn tôi với vẻ mặt kinh ngạc…

Nhà nghèo, mặc vợ con đ::ói kh::át, chồng bán cả vàng cưới, vay mượn thêm, gom 100 triệu để xây mộ tổ tiên to nhất làng: “Không thể để nhà khác k:h::inh nhà anh được”. Mặc vợ khuyên can hết lời, Cứ thư thả 1-2 năm nữa cho kinh tế ổn định. Chồng không nghe đúng gần TẾT ngày khánh thành mộ thì nhận tin s::ét đ:::ánh…

Vợ chồng tôi quanh năm gắn bó với ruộng đồng, bày gà nuôi lợn, chẳng mấy khi rảnh rang. Căn nhà cũ kỹ đã chịu đựng mưa nắng suốt mấy chục năm, mỗi lần giông gió kéo về, nước dột tứ phía, đến tựa lưng vào tường cũng chẳng dám. Nghĩ đến chuyện sửa sang, chúng tôi lại thở dài—bữa ăn còn chỉ đủ no, nói gì đến xây nhà mới. Ngày con trai lấy vợ, tôi vừa mừng vừa lo. Con bé là người thành phố, khéo léo, hiểu chuyện, nhưng liệu có chịu nổi cảnh lam lũ ở quê? Thế mà mọi thứ lại hoàn toàn trái ngược. Con dâu chưa bao giờ than phiền, chẳng những thế còn chu toàn việc nhà, chăm sóc bố mẹ chồng như ruột thịt. Hôm rồi, hai con về ăn cơm rồi bảo sẽ xây lại nhà cho vợ chồng tôi—một căn hai tầng vững chãi, khang trang. Chúng tôi từ chối mãi, nhưng cuối cùng cũng chẳng thắng nổi sự kiên trì của các con. Ngày tân gia, khi tôi xuống bếp chuẩn bị mâm cơm cúng, vừa mở tủ, một chiếc phong bì nhỏ rơi xuống. Cầm lên, mở ra đọc, tôi chết lặng. Mắt nhòe đi, tay run rẩy, tim như bị ai bóp nghẹn. Vợ tôi từ trên nhà đi xuống, thấy tôi thất thần liền hỏi. Tôi đưa lá thư cho bà ấy. Đọc xong, bà cũng đứng sững, rồi bật khóc, ôm chặt lấy tôi. Hóa ra...

Cô giúp việc lâu năm đột nhiên dắt bạn trai về ra mắt vợ chồng tôi, những chuyện diễn ra sau đó khiến tôi không tin vào mắt mình

Phụ nữ khi yêu rất sâu đậm mới nói cho bạn 5 bí mật пàყ

Vì sao phụ nữ không thể dừng lại sau khi ngoại tình lần đầu tiên: 3 người đàn bà tâm sự