Bố ơi đừng cưới! Cô ấy l/ừ/a bố’ – Cậu bé g/ào trong đám cưới của bố, tiết lộ sự thật đ/ộng tr/ời

 


Bố ơi đừng cưới! Cô ấy l/ừ/a bố' – Cậu bé g/ào trong đám cưới của bố, tiết lộ sự thật đ/ộng tr/ời Cậu bé gào khóc giữa lễ đường, vạch trần sự thật động trời khiến cả buổi lễ sững sờ…

Lễ cưới được tổ chức trong một biệt thự sang trọng nằm giữa ngoại ô thành phố. Hôm đó trời đẹp đến lạ, bầu trời xanh ngắt, nắng rải nhẹ lên những bức tường trắng tinh khôi, ánh sáng phản chiếu lấp lánh qua những chiếc ly pha lê đặt gọn gàng trên bàn tiệc. Mọi thứ đều hoàn hảo, như thể định mệnh đã sắp đặt cho một cuộc hôn nhân mỹ mãn.
Nhưng không ai biết, định mệnh hôm đó lại đang nín thở chờ một cú va chạm bất ngờ — và người tạo nên sự đổ vỡ ấy, chính là một cậu bé chỉ mới mười tuổi.
Ông bố, tên là Hưng, một người đàn ông thành đạt, lịch lãm ở tuổi 38, đang rạng rỡ trong bộ vest xám tro được cắt may riêng. Hôn thê của anh – Ngọc Trinh – là một cô gái xinh đẹp, kém anh gần 15 tuổi. Họ quen nhau qua một chuyến công tác từ thiện ở miền Trung, và chỉ sau sáu tháng, anh cầu hôn cô trong một buổi tối đầy sao trên đỉnh Bà Nà.
Ai cũng ngưỡng mộ cặp đôi này: một doanh nhân thành đạt và một cô gái trẻ trung, dịu dàng. Nhưng trong khi mọi người đang ngợi ca tình yêu cổ tích ấy, chỉ có một người duy nhất không hề mỉm cười – đó là Nhật, con trai của Hưng với người vợ quá cố.
Cậu bé mặc một bộ vest nhỏ, tóc được chải gọn gàng, nhưng ánh mắt thì không giấu nổi sự bất an và hoài nghi. Suốt buổi lễ, Nhật im lặng, không chạy nhảy, không cười đùa – cậu chỉ chăm chăm nhìn vào Trinh với ánh mắt lạnh lẽo đến kỳ lạ.
Đến thời điểm quan trọng nhất – khi cha xứ chuẩn bị tuyên bố lời thề, đèn chùm sáng rực phía trên trần nhà như khiến mọi thứ trở nên lung linh và thiêng liêng hơn bao giờ hết.
Cha xứ hỏi:
– Hưng, con có đồng ý lấy Ngọc Trinh làm vợ, yêu thương và tôn trọng cô ấy suốt đời không?
Anh mỉm cười:
– Con đồng ý.
Mọi người vỗ tay rào rào.
Cha xứ quay sang Trinh:
– Ngọc Trinh, con có đồng ý...
Nhưng trước khi câu hỏi kết thúc, một tiếng hét xé toạc bầu không khí trang nghiêm vang lên:
– BỐ ƠI! ĐỪNG CƯỚI! CÔ ẤY L/ỪA BỐ!

Toàn bộ lễ đường sững lại.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cuối sảnh – nơi Nhật đang đứng, gương mặt đỏ bừng vì xúc động, mắt rưng rưng nhưng ánh nhìn kiên định.

Hưng quay lại, sửng sốt:

– Nhật? Con đang làm gì vậy?

Cậu bé chạy lên giữa lễ đường, đứng chắn giữa bố và cô dâu, thở hổn hển rồi nói một câu khiến cả khán phòng im phăng phắc:

– Bố ơi… cô ấy không yêu bố đâu. Cô ấy… cô ấy chỉ muốn tiền của bố thôi!

Sự hỗn loạn bắt đầu. Mọi người xôn xao, một vài tiếng thì thầm lan nhanh như lửa cháy trên đồng cỏ.

Ngọc Trinh biến sắc, cố giữ vẻ bình tĩnh nhưng tay đã siết chặt bó hoa cưới đến mức rụng cánh. Cô nói:

– Nhật, con nói linh tinh gì thế? Cô yêu bố con thật lòng mà…

Nhật run rẩy, rút từ túi áo một chiếc USB nhỏ xíu.

– Con… con đã nghe được cuộc điện thoại của cô, hôm trước, khi cô nghĩ con đã ngủ. Cô nói chuyện với một người tên là Minh… bảo rằng “chỉ cần cưới được ông Hưng, thì em sẽ có một nửa công ty, rồi mình cao chạy xa bay”.

 

 

Cả khán phòng chết lặng.

– Con… con ghi âm lại rồi. Đây! – Nhật giơ chiếc USB ra.

Một người trong đội kỹ thuật sự kiện nhận lấy và nhanh chóng mở file âm thanh phát lên qua hệ thống loa.

Giọng nói vang lên rõ ràng, không thể chối cãi:

“Em đã làm đúng như anh nói. Hưng tin em như điếu đổ. Chỉ cần cưới xong là em sẽ thuyết phục ảnh ký chuyển nhượng cổ phần. Sau đó, mình biến. Kệ cái thằng con anh ta, nó là trẻ con thôi, biết gì.”

Không khí như đông cứng. Gương mặt Hưng trắng bệch, anh như người mất hồn.

Ngọc Trinh vội vã hét lên:

– Không! Không! Đó là giả! Nhật đã dựng chuyện!

Nhưng giọng cô bắt đầu run rẩy, mắt đảo liên tục.

Một người bạn thân của Hưng – luật sư Trần – tiến lên:

– File này là thật. Giọng nói rõ ràng, không bị cắt ghép. Tôi có thể xác nhận ngay bây giờ.

Ngọc Trinh biết không thể chống chế thêm, cô ngã sụp xuống nền gạch, vừa khóc vừa nói:

– Em xin lỗi… em cần tiền chữa bệnh cho mẹ… Em không nghĩ mọi chuyện lại thành ra thế này…

Nhật đứng đó, mắt ngấn lệ nhưng ánh nhìn vẫn kiên cường:

– Bố ơi… con không muốn bố bị tổn thương nữa. Mẹ con mất rồi, bố đã đau khổ nhiều lắm. Bố đừng để cô ấy lừa thêm…

Hưng lặng người. Đôi mắt người đàn ông từng trải kia bắt đầu đỏ hoe. Anh tiến đến ôm con trai thật chặt, một tay vẫn còn cầm chiếc nhẫn cưới chưa kịp trao.

– Con trai à… bố xin lỗi… bố đã không tin con, không để ý tới cảm xúc của con.

Đám cưới bị hủy ngay tại chỗ. Khách mời lần lượt rời đi, để lại trong không gian chỉ còn tiếng nấc nghẹn của Trinh và cái siết chặt đầy tình phụ tử giữa hai cha con.

Một tháng sau, Hưng dời lịch công tác, dành toàn bộ thời gian chăm sóc con trai. Hai bố con bắt đầu lại từ những điều giản dị: cùng nhau ăn sáng, đạp xe trong công viên, và mỗi tối, Hưng đều đọc truyện cho Nhật trước khi ngủ – điều mà anh đã bỏ quên suốt nhiều năm qua.

– Con tha lỗi cho bố chưa? – Anh hỏi trong một tối mưa phùn.

Nhật gật đầu, chui vào lòng bố:

– Con chỉ cần bố ở bên con. Bố đừng để ai thay mẹ nữa, nếu họ không thật lòng.

Hưng mỉm cười, đặt nụ hôn lên trán con:

– Bố hứa.

Câu chuyện kết thúc không phải bằng một đám cưới xa hoa, mà bằng một tình cảm vững chãi hơn cả lời thề trăm năm: tình cha con.

thông báo

Bài đăng phổ biến

Ông bà chăm cháu mà nói ra 7 câu này thì sớm tan cửa nát nhà, nhất là điều đầu tiên

Chu Ngọc Quang Vinh chính thức lên tiếng: Sau khi đăng nội dung thể hiện vô ơn với đất nước

Đúng ngày 49 của vợ, tôi lau dọn bàn thờ thì t/á/i mặt thấy bát hương bốc cháy ngùn ngụt. Nghi có điềm, tôi nhìn kĩ thì ở dưới là một tờ giấy nhỏ, đọc từng dòng mà tôi run rẩy biết sự thật về người vợ quá cố

Vừa Sinh Ra Đã Bị Gia Đình Giàu Có Ruồng Bỏ Vì Vết Bớt, Sự Thật Động Trời Phía Sau Khiến Ai Cũng S;ốc

NҺỏ vàι gιọt dầu gιó lȇп tỏι: Lợι ícҺ tuүệt vờι, gιảι quүết пgaү vấп ƌḕ пҺà пào cũпg gặp

Năm ngoái, mẹ chồng tôi đ;;ộ;t ng;;ộ;;t ốm nên phải đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt. Nhìn bà nằm im lìm trên giường b;ệ;nh, xung quanh là dây nhợ chằng chịt, tôi vừa lo lắng vừa s;ợ h;ãi. Chi phí điều trị quá cao, hai vợ chồng xoay sở đủ kiểu mà vẫn thiếu trước hụt sau nên đành phải gọi điện cho anh rể và chị dâu để bàn bạc. Lúc nhìn tờ hóa đơn viện phí, anh rể nhíu mày, thở dài một tiếng rồi ngập ngừng nói anh chị đang làm ăn túng thiếu nên không có tiền, chỉ có vợ chồng tôi thương mẹ thì lo cho mẹ. Thế là có bao nhiêu vàng cưới tôi bán sạch lo cho bà, đến lúc bà tỉnh lại làm di chúc thì chỉ để cho vợ chồng tôi sổ tiết kiệm 35 triệu còn miếng đất đang ở cho anh chị, tôi đi;;ế;;ng người không hiểu lý do, rõ ràng vợ chồng tôi chăm mẹ anh chị có đoái hoài đến đâu. Nhưng rồi tôi hít sâu, cố gắng dằn cơn tức giận xuống. Lúc này có c;ã;i nhau cũng chẳng thay đổi được gì. Vài ngày sau, mẹ chồng tôi q;;u;;a đ;;ờ;;i. Đúng như bà sắp xếp, căn nhà rơi vào tay anh rể và chị dâu. Tôi cầm trên tay quyển sổ ngân hàng với con số 35 triệu, cảm giác vừa u;ất ứ;c vừa th;ất vọng. Sáng hôm sau, tôi cầm thẻ ngân hàng của mẹ chồng ra ngân hàng để rút ti;ề;n. Khi nhân viên kiểm tra tài khoản, cô ấy bỗng ngẩng đầu lên nhìn tôi với vẻ mặt kinh ngạc…

Nhà nghèo, mặc vợ con đ::ói kh::át, chồng bán cả vàng cưới, vay mượn thêm, gom 100 triệu để xây mộ tổ tiên to nhất làng: “Không thể để nhà khác k:h::inh nhà anh được”. Mặc vợ khuyên can hết lời, Cứ thư thả 1-2 năm nữa cho kinh tế ổn định. Chồng không nghe đúng gần TẾT ngày khánh thành mộ thì nhận tin s::ét đ:::ánh…

Vợ chồng tôi quanh năm gắn bó với ruộng đồng, bày gà nuôi lợn, chẳng mấy khi rảnh rang. Căn nhà cũ kỹ đã chịu đựng mưa nắng suốt mấy chục năm, mỗi lần giông gió kéo về, nước dột tứ phía, đến tựa lưng vào tường cũng chẳng dám. Nghĩ đến chuyện sửa sang, chúng tôi lại thở dài—bữa ăn còn chỉ đủ no, nói gì đến xây nhà mới. Ngày con trai lấy vợ, tôi vừa mừng vừa lo. Con bé là người thành phố, khéo léo, hiểu chuyện, nhưng liệu có chịu nổi cảnh lam lũ ở quê? Thế mà mọi thứ lại hoàn toàn trái ngược. Con dâu chưa bao giờ than phiền, chẳng những thế còn chu toàn việc nhà, chăm sóc bố mẹ chồng như ruột thịt. Hôm rồi, hai con về ăn cơm rồi bảo sẽ xây lại nhà cho vợ chồng tôi—một căn hai tầng vững chãi, khang trang. Chúng tôi từ chối mãi, nhưng cuối cùng cũng chẳng thắng nổi sự kiên trì của các con. Ngày tân gia, khi tôi xuống bếp chuẩn bị mâm cơm cúng, vừa mở tủ, một chiếc phong bì nhỏ rơi xuống. Cầm lên, mở ra đọc, tôi chết lặng. Mắt nhòe đi, tay run rẩy, tim như bị ai bóp nghẹn. Vợ tôi từ trên nhà đi xuống, thấy tôi thất thần liền hỏi. Tôi đưa lá thư cho bà ấy. Đọc xong, bà cũng đứng sững, rồi bật khóc, ôm chặt lấy tôi. Hóa ra...

Cô giúp việc lâu năm đột nhiên dắt bạn trai về ra mắt vợ chồng tôi, những chuyện diễn ra sau đó khiến tôi không tin vào mắt mình

Phụ nữ khi yêu rất sâu đậm mới nói cho bạn 5 bí mật пàყ