U70 vẫn phải đi xe khách 5 tiếng từ Nghệ An ra Hà Nội, cầm 1,8 tỷ tới giúp con trai mua nhà, nhưng vừa đến cửa tôi lập tức quay về vì một câu nói của con dâu…

 

Tôi là bà Liên, năm nay đã ngoài 70 tuổi. Cả đời tôi gắn bó với quê hương Nghệ An, sống lặng lẽ bên mảnh vườn nhỏ và cánh đồng lúa bát ngát. Gia đình tôi không giàu có, nhưng với đôi tay chăm chỉ và sự cần cù, tôi và chồng đã nuôi nấng các con khôn lớn. Cả đời chúng tôi chỉ có một mong ước duy nhất: các con trưởng thành, lập gia đình và có cuộc sống tốt đẹp hơn mình.

Chồng tôi mất sớm, tôi ở vậy một mình nuôi con trai duy nhất, Minh. Từ nhỏ, Minh đã là niềm tự hào của tôi, học giỏi và có ý chí tiến thân. Sau khi thi đỗ vào một trường đại học danh tiếng ở Hà Nội, Minh ra thành phố lập nghiệp. Tôi vui mừng và tự hào biết bao khi thấy con mình ngày càng thành đạt, lấy vợ sinh con và ổn định cuộc sống nơi thủ đô.

Tuy nhiên, dù đã trưởng thành và có công việc ổn định, Minh và vợ, Linh, vẫn gặp khó khăn trong việc mua nhà ở Hà Nội – nơi đất đai đắt đỏ, khiến việc sở hữu một căn nhà là ước mơ xa vời đối với nhiều gia đình trẻ. Minh và Linh đã cố gắng tích góp suốt nhiều năm, nhưng vẫn chưa đủ số tiền cần thiết. Vì vậy, khi Minh gọi điện về quê, ngập ngừng hỏi tôi có thể giúp đỡ thêm một ít tiền để mua nhà hay không, tôi không ngần ngại đồng ý ngay.

Mẹ già 80 tuổi bị con dâu ngược đãi, nhốt vào nhà kho?

Linh, con dâu tôi, không phải là một người xấu, nhưng từ khi bước chân vào gia đình tôi, cô ấy luôn có một khoảng cách khó gần, đặc biệt là với tôi – mẹ chồng của cô. Linh là người phụ nữ thông minh, có học thức và rất biết lo liệu cho gia đình, nhưng dường như cô ấy bị áp lực bởi cuộc sống hiện đại nơi phố thị và những mong muốn về một cuộc sống đầy đủ, tiện nghi. Điều đó khiến Linh thường xuyên cảm thấy không hài lòng với những thứ chưa đạt được, kể cả khi đó là sự giúp đỡ chân thành từ phía tôi.

Linh không bao giờ cãi lời tôi thẳng thừng, nhưng cách cô ấy cư xử luôn có một sự lạnh lùng, thiếu quan tâm. Mỗi lần tôi từ quê ra thăm gia đình, Linh đón tiếp tôi bằng sự lịch sự xã giao hơn là tình cảm thân thiết của một nàng dâu với mẹ chồng. Linh thường tỏ ra bận rộn, luôn viện cớ với những công việc cá nhân để tránh ngồi trò chuyện cùng tôi. Khi tôi muốn giúp đỡ làm việc nhà hay chăm sóc cháu, cô ấy khéo léo từ chối, nói rằng không cần thiết và mọi việc cô ấy có thể tự lo. Thậm chí, đôi lúc tôi cảm thấy mình như người ngoài trong chính gia đình của con trai mình.

Điều khiến tôi buồn nhất không phải là việc Linh thiếu sự gần gũi, mà là sự coi thường ngầm trong cách cô ấy đối xử với tôi. Linh có lẽ cho rằng tôi ở quê, không hiểu biết nhiều về cuộc sống thành phố, nên những gì tôi làm đều trở nên lạc hậu, không hợp thời. Cô ấy chưa bao giờ nói ra điều đó một cách trực tiếp, nhưng trong cách nói chuyện, ánh mắt hay lời lẽ của cô, tôi luôn cảm nhận được sự không hài lòng, sự đánh giá thấp mà cô dành cho tôi.

Thật ra, từ lâu tôi đã dành dụm được một khoản tiền, chủ yếu là nhờ bán đi phần đất nông nghiệp của gia đình, với hy vọng để lại cho con một tài sản nào đó. Số tiền đó không nhiều, chỉ khoảng 1,8 tỷ đồng, nhưng với người già quê như tôi, đó là cả gia tài lớn. Tôi đã định để lại cho con sau này, nhưng giờ khi thấy vợ chồng Minh khó khăn, tôi quyết định mang hết số tiền đó lên Hà Nội giúp con mua nhà.

Sáng hôm đó, tôi bắt chuyến xe khách từ Nghệ An ra Hà Nội. Chuyến đi kéo dài 5 tiếng đồng hồ. Dù đã lớn tuổi, lại phải ngồi lâu trên xe, nhưng lòng tôi vẫn tràn đầy háo hức khi nghĩ tới việc có thể giúp đỡ con trai. Tôi tưởng tượng cảnh Minh và Linh hạnh phúc khi nhận được số tiền này, cả nhà sẽ vui vẻ hơn khi sớm có ngôi nhà riêng để ở. Bao nhiêu năm qua, dù xa con nhưng tôi chưa bao giờ ngừng lo lắng và mong cho Minh có cuộc sống tốt hơn.

Cuối cùng, sau chuyến xe mệt mỏi, tôi cũng đến được Hà Nội. Đứng trước cửa căn hộ nhỏ mà Minh và Linh đang thuê, tôi gọi điện báo cho Minh ra đón. Minh vui vẻ chạy xuống, ôm lấy tôi: “Mẹ ơi, mẹ ra rồi, để con xách đồ cho mẹ.” Tôi cười hiền, lòng nhẹ nhõm khi thấy con trai. Vừa vào đến cửa, tôi nhìn quanh căn nhà nhỏ chật chội mà Minh và Linh đang ở, càng thấy quyết tâm của mình là đúng đắn. Tôi muốn con trai mình và gia đình có một cuộc sống thoải mái hơn.

Con dâu đưa mẹ chồng già lẫn ra chợ bỏ rồi giả vờ nói mẹ đi lạc mà không  ngờ - Góc tâm tình - Việt Giải Trí

Tôi chưa kịp ngồi xuống nghỉ ngơi, thì Linh, con dâu tôi, từ trong phòng bước ra. Khác với nụ cười niềm nở của Minh, Linh nhìn tôi với ánh mắt hơi lúng túng. Cô ấy không chào đón tôi bằng niềm vui như Minh, mà chỉ hỏi qua loa: “Mẹ mới ra ạ?”

Tôi gật đầu, định bắt chuyện hỏi thăm, nhưng rồi Linh tiếp lời, giọng điệu có phần khó chịu:
“Mẹ ra rồi mà có chuẩn bị được bao nhiêu tiền ạ? Em thấy dạo này giá nhà tăng cao quá, có mang ra cũng chỉ sợ chẳng thấm vào đâu.”

Tôi giật mình trước câu hỏi ấy, nhưng cố gắng giữ bình tĩnh, nói nhẹ nhàng:
“Mẹ mang ra được ít tiền dành dụm… Tất cả là để cho hai đứa mua nhà.”

Linh không cười, trái lại cô ấy thở dài và tiếp tục nói, giọng chua chát hơn:
“Ôi, mẹ à, thời này người ta mua nhà phải mấy tỷ chứ 1-2 tỷ thì cũng chỉ để đặt cọc thôi. Cả nhà bọn con đang đau đầu không biết kiếm thêm ở đâu đây, số tiền mẹ mang chắc chẳng giúp được nhiều đâu ạ.”

Câu nói của Linh như một lưỡi dao sắc nhọn cắm sâu vào lòng tôi. Ban đầu, tôi nghĩ rằng có lẽ cô ấy đang đùa, nhưng ánh mắt và giọng điệu của Linh khiến tôi nhận ra đó là lời thật lòng. Con dâu không biết rằng tôi đã bỏ ra cả gia tài, số tiền tích góp cả đời, không màng đến tuổi tác hay sức khỏe, để đến giúp đỡ vợ chồng cô. Vậy mà câu nói của Linh lại như thể số tiền đó chẳng có giá trị gì, như thể tôi mang đến thứ vô nghĩa, vô dụng.

Tôi cảm thấy trái tim mình như bị ai đó bóp nghẹt. Tôi đứng đó, cố giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng thì rối bời. Cả chặng đường dài ra Hà Nội, những hy vọng và mong chờ của tôi như bị dội một gáo nước lạnh. Con dâu của tôi – người mà tôi luôn xem như con gái – không hề hiểu được tấm lòng của tôi, không hề biết rằng tôi đã phải vất vả như thế nào để mang số tiền này đến.

Minh dường như không nhận ra sự thay đổi trong tôi, anh vẫn vui vẻ đón tôi vào nhà. Nhưng tôi không còn thấy thoải mái nữa. Những lời Linh nói cứ vang vọng trong đầu tôi, làm tôi thấy mình lạc lõng và không được chào đón. Tôi đứng dậy, nói với Minh:
“Mẹ nghĩ lại rồi, mẹ mệt quá, có lẽ mẹ phải về luôn.”

Minh bất ngờ trước quyết định đột ngột của tôi. “Mẹ vừa mới ra mà, sao mẹ không ở lại nghỉ ngơi rồi hẵng về?”

Tôi chỉ lắc đầu, không muốn nói ra điều gì thêm. Tôi không muốn làm mọi chuyện trở nên khó xử giữa vợ chồng con trai mình, nhưng lòng tôi đã quyết định. Tôi không thể ở lại thêm giây phút nào nữa, khi mà trái tim tôi đã bị tổn thương sâu sắc bởi chính người nhà.

Chuyện mẹ già ước được lên thăm con để ăn bát phở bò giá 50 ngàn nhưng bị  đuổi về khiến ai cũng phẫn nộ

Tôi thu xếp hành lý, lặng lẽ rời đi trong sự ngạc nhiên của Minh và Linh. Khi quay trở về quê trên chuyến xe khách dài, tôi không thể kìm được nước mắt. Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ mang đến niềm vui cho con, nhưng rồi lại ra về trong nỗi buồn và sự thất vọng. Số tiền 1,8 tỷ mà tôi mang theo – đối với Linh, dường như nó không có ý nghĩa gì.

Về đến quê, tôi giấu kín mọi chuyện trong lòng, không chia sẻ với ai, chỉ lặng lẽ sống cuộc sống của mình như trước. Tôi biết, mình không thể ép buộc con cái phải hiểu hay trân trọng những gì mình làm. Nhưng lòng tôi vẫn đau đớn khi nghĩ về khoảnh khắc ấy, khoảnh khắc mà tôi nhận ra sự xa cách giữa mình và con dâu, và có lẽ cả giữa mình và con trai.

Cuộc đời người mẹ là vậy, dù cố gắng hết sức vì con, nhưng không phải lúc nào tấm lòng cũng được thấu hiểu và trân trọng. Tôi chỉ mong rằng, một ngày nào đó, Minh và Linh sẽ hiểu ra những gì tôi đã làm vì họ, và nhận ra rằng đôi khi, không phải giá trị vật chất, mà chính tình yêu thương vô điều kiện mới là điều đáng quý nhất.

thông báo

Bài đăng phổ biến

Ông bà chăm cháu mà nói ra 7 câu này thì sớm tan cửa nát nhà, nhất là điều đầu tiên

Chu Ngọc Quang Vinh chính thức lên tiếng: Sau khi đăng nội dung thể hiện vô ơn với đất nước

Đúng ngày 49 của vợ, tôi lau dọn bàn thờ thì t/á/i mặt thấy bát hương bốc cháy ngùn ngụt. Nghi có điềm, tôi nhìn kĩ thì ở dưới là một tờ giấy nhỏ, đọc từng dòng mà tôi run rẩy biết sự thật về người vợ quá cố

Vợ làm nghề bán xôi đêm, ngày nào tôi cũng phụ vợ dọn hàng rồi bỏ về ngủ trước vì sáng hôm sau phải đi làm sớm. Kì lạ thay dù rất đông khách xếp hàng nhưng lúc kiểm tiền lại chẳng lãi lời được bao nhiêu mà vợ còn than đ-au khắp người. Đêm hôm đó, tôi bí mật về thay quần áo rồi giả làm khách mua xôi. Lúc gần đến lượt, tôi s::ững người khi thấy vợ đang ‘n:ắn x:ôi’ cho 1 người đàn ông…

Từ ngày vợ b::ầ:u 7 tháng, tôi lấy lý do ‘kiêng cho con’ rồi qua lại với cô đồng nghiệp b::ố:c l::ử:a ở công ty. Cũng từ ngày đó, tôi thấy vợ ‘xuống cấp rõ rệt’ nên đến tận khi còn tròn 1 t::uổi, chúng tôi vẫn ‘ăn chay’ không 1 lần t:ương t:ác. Dạo gần đây, bồ thì ngày càng xuống sắc còn vợ cứ phơi phới trẻ trung như g::á:i 18. Tôi lấy làm tò mò bèn chịu khó để ý thì thấy trước khi ăn cơm, bữa nào vợ cũng uống thứ gì đó rất đều đặn nên hỏi han quan tâm thì em cười bảo ‘th;;ần d;;;ược hồi xuân’ rồi tủm tỉm cười duyên nhìn đến là xao xuyến. Hôm sau, tôi l/én chụp ảnh lại lọ th/uố/c rồi mua ngay cho b/ồ dùng để ‘cứu vãn nhan sắc nữ thần’. Đang hí hửng chờ đợi kết quả thì đúng 3 hôm sau cô b/ồ khóc lóc như g/à/o lên trong điện thoại đòi tôi chịu trách nhiệm vì tác dụng k/inh h/oàng của thứ ‘thần dược đó’. Đưa b/ồ đến bệnh viện cấp cứu, bác sĩ nhìn rồi lắc đầu phán 1 câu đầy chua chát …

Sau vài tháng trò chuyện, chị tôi đã đồng ý tiến xa hơn trong mối quan hệ, để cho cả hai có cơ hội hiểu hơn về đối phương. Ba buổi hẹn hò đầu tiên diễn ra trong sự ngọt ngào và hoàn hảo. Thế nhưng, đêm của buổi hẹn hò thứ tư, một biến cố bất ngờ đã xảy ra, khiến cả câu chuyện tình yêu này trở thành câu chuyện ly kỳ, sợ hãi. Sau khi kết thúc buổi hẹn tại 1 rạp chiếu phim, anh ta đưa chị tôi về tận nhà. Trước khi rời đi, anh ta còn dặn dò chị tôi đóng cửa cẩn thận khi biết chị chỉ ở nhà 1 mình vào buổi tối hôm đó. Sau đó khoảng hơn 1 tiếng, anh ta gọi điện lại cho chị tôi và nói rằng mình đã làm mất chìa khóa nhà, không biết rằng chị tôi có thể cho anh ta xin ngủ nhờ tại căn hộ của nhà tôi một đêm không? Chị đã đồng ý, nhưng chỉ cho phép anh ta nằm ngoài phòng khách, còn chị ở trong phòng ngủ và khóa trái. Tình cờ là đúng đêm hôm đó nhà tôi lại không có bất kỳ ai cả và camera trong nhà thì đang lỗi, bên kĩ thuật chưa kịp đến sửa chữa. Đến giờ nghĩ lại, chị tôi vẫn vã mồ hôi hột vì không hiểu sao mình có thể liều lĩnh đến như vậy. Đêm đen bao phủ, cả căn nhà chìm trong tĩnh lặng, nhưng cứ một lúc chị tôi lại nghe thấy những tiếng động kỳ lạ, có vài lần anh ta gõ cửa phòng chị với lý do hỏi mượn cái này cái kia, hoặc có cái gì đó ở nhà anh ta không biết sử dụng, muốn nhờ chị hướng dẫn. Chị tôi, dù không hiểu rõ nguyên nhân, nhưng linh cảm mách bảo rằng đó không phải là những tiếng động thường nhật của một ngôi nhà và có lẽ ngoài kia không an toàn với mình. Chị cố gắng lắng nghe, cố gắng phân biệt, nhưng rồi chị quyết định không mở cửa. Cả đêm chị tôi cứ thấp thỏm, đến khoảng 3h sáng.......................ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN 👇 👇

NҺỏ vàι gιọt dầu gιó lȇп tỏι: Lợι ícҺ tuүệt vờι, gιảι quүết пgaү vấп ƌḕ пҺà пào cũпg gặp

Nhà nghèo, mặc vợ con đ::ói kh::át, chồng bán cả vàng cưới, vay mượn thêm, gom 100 triệu để xây mộ tổ tiên to nhất làng: “Không thể để nhà khác k:h::inh nhà anh được”. Mặc vợ khuyên can hết lời, Cứ thư thả 1-2 năm nữa cho kinh tế ổn định. Chồng không nghe đúng gần TẾT ngày khánh thành mộ thì nhận tin s::ét đ:::ánh…

Năm nay, bố mẹ chồng của chị gái còn gửi quà chúc Tết biếu bố mẹ tôi. Mẹ định để ngoài Tết mới bóc nhưng chị gái hối mở ra xem nên bà làm theo. Nhìn hộp quà sang xịn, cả nhà tôi háo hức lắm. Anh rể còn xung phong quay lại gửi cho bố mẹ đẻ để ông bà mừng. Nào ngờ mở món quà thông gia biếu ra, bố mẹ g;;iật m;ình sửng sốt,vội đưa cho chị gái tôi trả lại ngay, bên trong có cả tờ giấy ghi…

Cô giúp việc lâu năm đột nhiên dắt bạn trai về ra mắt vợ chồng tôi, những chuyện diễn ra sau đó khiến tôi không tin vào mắt mình