Chiến trường âm thầm giữa hai người đàn bà – hai người bà nội ngoại đang giành quyền "tối thượng" bên đứa cháu bé nhỏ.
Tôi vừa sinh con được 5 ngày. Sinh mổ nên bác sĩ yêu cầu ở lại viện theo dõi đủ 5 ngày mới được về. Đây là con đầu lòng, lại là cháu nội - cháu ngoại đầu tiên của hai bên gia đình, nên khỏi phải nói, cả hai bà đều mong đợi, háo hức đến mức đếm từng giờ từng phút.
Trước kia, do ít có dịp va chạm, gặp nhau chủ yếu vào dịp Tết hay giỗ chạp, nên hai bà quý nhau ra mặt. Gặp nhau là "chị chị em em", tặng nhau hộp bánh, cây rượu, lời nói ngọt ngào cứ như mật rót vào tai. Nhưng từ lúc tôi nhập viện sinh con, hai bà thay phiên nhau túc trực bên giường bệnh, ngày nào cũng gặp mặt, đụng chuyện chăm cháu, ăn uống, vệ sinh… thì bắt đầu lộ ra những khác biệt.
Cái gì cũng khác: từ việc nên cho cháu nằm than hay nằm máy sưởi, bú sữa mẹ bao nhiêu là đủ, cho đến chuyện... lau người cho tôi bằng nước ấm hay nước lá chè xanh. Mỗi người một quan điểm, không ai chịu ai.
Tối hôm trước khi xuất viện, mẹ tôi tranh thủ về trước để dọn dẹp nhà cửa, chuẩn bị chỗ nằm cho tôi và em bé. Mẹ chồng tôi ở lại cùng tôi và chồng đến sáng hôm sau mới cùng nhau về nhà.
Về tới nơi, tôi còn chưa kịp đặt túi đồ xuống thì mẹ chồng đã ào vào nhà, ôm cháu đi vòng vòng, vừa nhìn vừa đánh giá. Bà liếc qua phòng ngủ, rồi ra phòng khách, sau đó tiến vào bếp. Mùi thịt rang lan tỏa trong không gian.
Bà đứng trước bếp, hít hít một cái, rồi bất ngờ bĩu môi:
– Ôi giời, rang thịt ai lại cho kẹo đắng. Đắng ngắt, cháu ăn sao được!
Tôi vừa ngồi xuống ghế sofa, chưa kịp nói gì thì mẹ tôi từ trong nhà tắm đi ra, nghe trọn câu nói. Bà nhìn mẹ chồng tôi, không cười không nói nhẹ như mọi khi nữa. Thay vào đó là câu đáp trả thẳng như dao chém nước:
– Giờ không phải lúc đòi hỏi. Thịt này tôi rang cho gái đẻ. Bà không đẻ thì lát nữa tự nấu mà ăn. Thích ăn thế nào thì mời vào bếp, bà cho mắm tôm hay dầu hỏa tôi cũng không ý kiến!
Không khí trong nhà chợt nặng như chì. Mẹ chồng tôi quay sang nhìn tôi, ánh mắt như chờ sự bênh vực. Nhưng tôi chỉ cúi gằm mặt xuống ngón chân. Một tay đang giữ con, tay còn lại rịn mồ hôi.
Tôi biết, từ đây, trận chiến “hậu sản” của tôi không chỉ là đau vết mổ hay chăm con sơ sinh, mà còn là chiến trường âm thầm giữa hai người đàn bà – hai người bà nội ngoại đang giành quyền "tối thượng" bên đứa cháu bé nhỏ.
Mà tôi, tôi chỉ muốn yên thân để là một người mẹ… mới sinh được 5 ngày.
Đêm ấy, con quấy khóc nhiều. Tôi mệt đến mức chỉ muốn buông xuôi. Chồng tôi cũng rối, chạy đi chạy lại lấy tã, pha sữa, nhưng cái ánh nhìn căng như dây đàn giữa hai bà khiến anh không dám mở miệng.
Tôi bật khóc. Không vì vết mổ đau, không vì con khóc mãi không nín, mà vì tôi thấy mình như đang ở giữa hai làn đạn. Làm con, làm vợ, làm mẹ – mà không được là chính mình.
Giữa lúc tôi nấc lên, mẹ tôi đứng dậy, rút chiếc khăn xô ra lau nước mắt cho tôi. Rồi bà quay sang mẹ chồng tôi, khẽ nói:
– Tôi xin lỗi. Tôi biết tôi nóng tính. Chắc bà cũng vì thương con, thương cháu nên mới vậy. Giờ con bé cần yên ổn, chúng ta đừng vì cái tôi mà làm khổ nó.
Mẹ chồng tôi hơi sững người. Rồi bà đặt nhẹ cháu vào nôi, kéo ghế lại gần:
– Tôi cũng xin lỗi. Tôi khó tính, hay để ý. Mấy hôm nay bà vất vả rồi. Có gì mình cùng nhau chăm cháu, được không?
Tôi sững sờ nhìn hai người phụ nữ – hai người mẹ – nắm lấy tay nhau, nhẹ nhàng, như chưa từng có những lời qua tiếng lại ban nãy. Có thể họ không hoàn toàn hiểu nhau, nhưng tình yêu dành cho tôi và cháu bé là điều khiến họ gỡ bỏ những rào cản trong lòng.
Từ hôm đó, không còn “tranh công” ai pha sữa, ai bế cháu, ai rang thịt đúng cách nữa. Cả hai cùng cười, cùng kể chuyện ngày xưa nuôi con, cùng tranh nhau giặt đồ em bé rồi đùn đẩy nhau đi nghỉ sớm.
Và tôi – người mẹ vừa sinh con được 5 ngày – cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc ngon lành, vì biết rằng đứa con bé bỏng của mình đang được bao bọc trong tình yêu của cả gia đình.