Suốt 15 năm qua, tôi không hề ăn 1 hạt cơm nào.Viết ra những dòng tâm sự này có lẽ nhiều người không tin, nhiều người cho rằng tôi nói quá lên nhưng sự thật là từ năm 15 tuổi - học lớp 9 đến nay đã 33 tuổi, tôi đã không động vào hầu hết các loại tinh bột, đặc biệt là cơm vì sợ tăng cân. Bố mẹ tôi ly hôn từ khi tôi còn rất nhỏ, tôi được ông bà nội nuôi nấng. Ông bà thương cháu thiệt thòi không có mẹ bên cạnh nên luôn cố gắng bù đắp cho tôi, yêu thương tôi vô điều kiện và luôn cung cấp những điều tốt nhất cho tôi, từ thức ăn ngon đến quần áo đẹp. Tôi chẳng thiếu bất kỳ thứ gì, thích gì ăn nấy, muốn gì được nấy nên từ khi nhỏ xíu tôi đã luôn là đứa trẻ có phần mũm mĩm, lớn lên thì là đứa thừa cân, chớm béo phì. Đến lớp 9, tôi nặng tới 65kg và chỉ cao 1m50. Mỗi lần về nhà ngoại chơi, mẹ tôi lại không ngừng chỉ trích về ngoại hình của tôi. Những từ ngữ như "béo", "xấu" được mẹ nhắc đi nhắc lại như một điệp khúc. - Con này càng lớn càng như con lợn ấy nhỉ? - Mẹ có thế đâu mà mày vừa béo vừa xấu đau xấu đớn thế con? - Không giảm cân đi rồi không thằng nào nó rước đâu! - Con gái lớn đùng mà không ý thức được mình to như con voi rồi à? - Hà mã cũng không ăn nhiều như mày con ạ! Mẹ thậm chí còn tránh né việc ngồi gần tôi chỉ vì mẹ không chịu nổi việc tôi đổ mồ hôi trong những ngày hè oi nóng. ............................................ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN 👇 👇

 

Tȏι ám ảпҺ cȃп пặпg ƌếп mức 15 пăm trờι kҺȏпg Ԁám ăп 1 Һạt cơm cҺỉ vì пҺữпg lờι lẽ cɑү пgҺιệt từ cҺíпҺ mẹ ƌẻ củɑ mìпҺ



Có thể là hình ảnh về 1 người, tóc mái và kính mắt

Suốt 15 năm qua, tôi không hề ăn 1 hạt cơm nào.

Viết ra những dòng tâm sự này có lẽ nhiều người không tin, nhiều người cho rằng tôi nói quá lên nhưng sự thật là từ năm 15 tuổi - học lớp 9 đến nay đã 33 tuổi, tôi đã không động vào hầu hết các loại tinh bột, đặc biệt là cơm vì sợ tăng cân.

Thời điểm ấy phương tiện truyền thông không nhiều nên tôi chỉ biết đến 1 phương pháp giảm cân duy nhất là Lowcarb và cũng chỉ hiểu chung chung rằng hạn chế ăn cơm sẽ giảm được cân. Sau nhiều năm như vậy, dường như tâm lý hình thành 1 rào cản khiến tôi không hề động đũa vào bát cơm nào.

Và chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó...

Bố mẹ tôi ly hôn từ khi tôi còn rất nhỏ, tôi được ông bà nội nuôi nấng. Ông bà thương cháu thiệt thòi không có mẹ bên cạnh nên luôn cố gắng bù đắp cho tôi, yêu thương tôi vô điều kiện và luôn cung cấp những điều tốt nhất cho tôi, từ thức ăn ngon đến quần áo đẹp. Tôi chẳng thiếu bất kỳ thứ gì, thích gì ăn nấy, muốn gì được nấy nên từ khi nhỏ xíu tôi đã luôn là đứa trẻ có phần mũm mĩm, lớn lên thì là đứa thừa cân, chớm béo phì.

Đến lớp 9, tôi nặng tới 65kg và chỉ cao 1m50. Mỗi lần về nhà ngoại chơi, mẹ tôi lại không ngừng chỉ trích về ngoại hình của tôi. Những từ ngữ như "béo", "xấu" được mẹ nhắc đi nhắc lại như một điệp khúc.

- Con này càng lớn càng như con lợn ấy nhỉ?

- Mẹ có thế đâu mà mày vừa béo vừa xấu đau xấu đớn thế con?

- Không giảm cân đi rồi không thằng nào nó rước đâu!

- Con gái lớn đùng mà không ý thức được mình to như con voi rồi à?

- Hà mã cũng không ăn nhiều như mày con ạ!

Mẹ thậm chí còn tránh né việc ngồi gần tôi chỉ vì mẹ không chịu nổi việc tôi đổ mồ hôi trong những ngày hè oi nóng. Ở cái tuổi đã biết xấu hổ và tự ti, tôi cảm thấy tốt nhất mình nên đào 1 cái hố chui xuống đấy chứ không nên tồn tại trên đời này mỗi lần nghe thấy mẹ trì chiết cân nặng của mình.

Thế rồi tôi bắt đầu hành trình giảm cân, trong một khoảng thời gian ngắn, tôi đã giảm được 20kg, từ 65kg xuống còn 45kg. Nghe có vẻ như là một câu chuyện khá tốt nhưng không, nó chẳng hề màu hồng chút nào. Tôi giảm cân bằng cách cực kỳ tiêu cực, giống như 1 cách để trả thù những lời lẽ cay nghiệt của mẹ. Tôi không hề ăn 1 hạt cơm nào và tất cả những thực phẩm chứa tinh bột tôi đều không động tới, lúc ấy tôi giảm cân rất nhanh nên với suy nghĩ đơn thuần của 1 đứa trẻ 15 tuổi thì tôi khẳng định việc nhịn ăn cơm là cách đúng đắn nhất để giảm cân. Vậy là tôi chỉ ăn rau, đậu phụ, vài miếng thịt nạc suốt nhiều năm trời, thậm chí Tết đến tôi cũng không ăn 1 miếng bánh chưng nào.

Mặc dù vóc dáng của tôi đã thay đổi, nhưng sức khỏe của tôi cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Tôi bắt đầu cảm nhận được mệt mỏi, suy nhược, nhưng tâm trí tôi cũng căng thẳng và dễ nổi nóng. Cứ thế việc học tập cũng đi xuống rất nhiều.

Mẹ có lẽ không bao giờ hiểu được rằng những từ ngữ tiêu cực mà bà nói ra không chỉ làm tổn thương tôi về mặt cảm xúc, mà còn để lại hậu quả lâu dài đối với sức khỏe thể chất cũng như tinh thần của tôi. Những ám ảnh này không biến mất ngay cả khi tôi trở thành mẹ. Sau hai lần sinh nở, tôi lại tăng cân đáng kể, và mỗi lần như vậy, tôi đều quay trở lại với chế độ giảm cân cực đoan. Nhiều năm trời, ác mộng của tôi là thấy mình đang ăn cơm...

Tôi mắc chứng ám ảnh cân nặng đến mức 15 năm trời không dám ăn 1 hạt cơm chỉ vì những lời lẽ cay nghiệt từ chính mẹ đẻ của mình- Ảnh 1.

Lần thứ 2 tôi giảm cân là khi sinh con đầu lòng, lúc này tôi tăng lên 80kg. Cũng chính vì giảm cân không khoa học nên việc tăng cân trở lại thường rất nhanh và nhiều. Lúc này tôi tiếp tục ép bản thân mình phải giảm thật nhanh, hậu quả là tôi mất sữa cho con khi em bé mới được 4 tháng tuổi.

Lần thứ 3 giảm cân là lúc tôi sinh bé thứ hai. Mọi chuyện diễn ra y như cũ, tôi ám ảnh cân nặng đến mức cố gắng hút sữa thật nhiều và ăn rất ít, chủ yếu là uống nước để không làm mất sữa. Hậu quả là khi bé nhà tôi 15 tháng, tôi gần như rơi vào tình trạng suy nhược cơ thể. Có thời điểm tôi chỉ nặng khoảng 37kg.

Điều đáng sợ là lúc nào tôi cũng thấy mình béo, kể cả khi cân nặng dưới mức tiêu chuẩn rất nhiều và tôi sinh ra cảm xúc bài xích việc ăn cơm. Ăn gì cũng được nhưng nhất quyết không động vào hạt cơm nào.

Đến thời điểm hiện tại tôi đã tìm được chế độ ăn uống cân bằng và có lợi cho sức khỏe hơn nhưng ám ảnh cân nặng thì vẫn tồn tại. Chỉ cần tăng 1 chút thôi là tôi đã lo lắng vô cùng.

Hạnh phúc và sự tự tin không nên phụ thuộc vào cân nặng hay hình thể, nhưng thật khó để thuyết phục một trái tim đã quá quen với việc bị tổn thương. Tôi chỉ hy vọng rằng có một ngày, tôi sẽ thực sự tìm được tự do, thoát khỏi những ám ảnh này, để trái tim tôi có thể bình yên, nhận ra rằng tôi xứng đáng có được hạnh phúc và yêu thương. Tôi muốn yêu bản thân mình dù ở bất kỳ phiên bản nào, chứ không phải lúc nào cũng sợ hãi cân nặng. Tôi có nên tìm bác sĩ tâm lý để vượt qua ám ảnh cân nặng của bản thân không?

thông báo

Bài đăng phổ biến

Ông bà chăm cháu mà nói ra 7 câu này thì sớm tan cửa nát nhà, nhất là điều đầu tiên

Chu Ngọc Quang Vinh chính thức lên tiếng: Sau khi đăng nội dung thể hiện vô ơn với đất nước

Đúng ngày 49 của vợ, tôi lau dọn bàn thờ thì t/á/i mặt thấy bát hương bốc cháy ngùn ngụt. Nghi có điềm, tôi nhìn kĩ thì ở dưới là một tờ giấy nhỏ, đọc từng dòng mà tôi run rẩy biết sự thật về người vợ quá cố

NҺỏ vàι gιọt dầu gιó lȇп tỏι: Lợι ícҺ tuүệt vờι, gιảι quүết пgaү vấп ƌḕ пҺà пào cũпg gặp

Năm ngoái, mẹ chồng tôi đ;;ộ;t ng;;ộ;;t ốm nên phải đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt. Nhìn bà nằm im lìm trên giường b;ệ;nh, xung quanh là dây nhợ chằng chịt, tôi vừa lo lắng vừa s;ợ h;ãi. Chi phí điều trị quá cao, hai vợ chồng xoay sở đủ kiểu mà vẫn thiếu trước hụt sau nên đành phải gọi điện cho anh rể và chị dâu để bàn bạc. Lúc nhìn tờ hóa đơn viện phí, anh rể nhíu mày, thở dài một tiếng rồi ngập ngừng nói anh chị đang làm ăn túng thiếu nên không có tiền, chỉ có vợ chồng tôi thương mẹ thì lo cho mẹ. Thế là có bao nhiêu vàng cưới tôi bán sạch lo cho bà, đến lúc bà tỉnh lại làm di chúc thì chỉ để cho vợ chồng tôi sổ tiết kiệm 35 triệu còn miếng đất đang ở cho anh chị, tôi đi;;ế;;ng người không hiểu lý do, rõ ràng vợ chồng tôi chăm mẹ anh chị có đoái hoài đến đâu. Nhưng rồi tôi hít sâu, cố gắng dằn cơn tức giận xuống. Lúc này có c;ã;i nhau cũng chẳng thay đổi được gì. Vài ngày sau, mẹ chồng tôi q;;u;;a đ;;ờ;;i. Đúng như bà sắp xếp, căn nhà rơi vào tay anh rể và chị dâu. Tôi cầm trên tay quyển sổ ngân hàng với con số 35 triệu, cảm giác vừa u;ất ứ;c vừa th;ất vọng. Sáng hôm sau, tôi cầm thẻ ngân hàng của mẹ chồng ra ngân hàng để rút ti;ề;n. Khi nhân viên kiểm tra tài khoản, cô ấy bỗng ngẩng đầu lên nhìn tôi với vẻ mặt kinh ngạc…

Nhà nghèo, mặc vợ con đ::ói kh::át, chồng bán cả vàng cưới, vay mượn thêm, gom 100 triệu để xây mộ tổ tiên to nhất làng: “Không thể để nhà khác k:h::inh nhà anh được”. Mặc vợ khuyên can hết lời, Cứ thư thả 1-2 năm nữa cho kinh tế ổn định. Chồng không nghe đúng gần TẾT ngày khánh thành mộ thì nhận tin s::ét đ:::ánh…

Vợ chồng tôi quanh năm gắn bó với ruộng đồng, bày gà nuôi lợn, chẳng mấy khi rảnh rang. Căn nhà cũ kỹ đã chịu đựng mưa nắng suốt mấy chục năm, mỗi lần giông gió kéo về, nước dột tứ phía, đến tựa lưng vào tường cũng chẳng dám. Nghĩ đến chuyện sửa sang, chúng tôi lại thở dài—bữa ăn còn chỉ đủ no, nói gì đến xây nhà mới. Ngày con trai lấy vợ, tôi vừa mừng vừa lo. Con bé là người thành phố, khéo léo, hiểu chuyện, nhưng liệu có chịu nổi cảnh lam lũ ở quê? Thế mà mọi thứ lại hoàn toàn trái ngược. Con dâu chưa bao giờ than phiền, chẳng những thế còn chu toàn việc nhà, chăm sóc bố mẹ chồng như ruột thịt. Hôm rồi, hai con về ăn cơm rồi bảo sẽ xây lại nhà cho vợ chồng tôi—một căn hai tầng vững chãi, khang trang. Chúng tôi từ chối mãi, nhưng cuối cùng cũng chẳng thắng nổi sự kiên trì của các con. Ngày tân gia, khi tôi xuống bếp chuẩn bị mâm cơm cúng, vừa mở tủ, một chiếc phong bì nhỏ rơi xuống. Cầm lên, mở ra đọc, tôi chết lặng. Mắt nhòe đi, tay run rẩy, tim như bị ai bóp nghẹn. Vợ tôi từ trên nhà đi xuống, thấy tôi thất thần liền hỏi. Tôi đưa lá thư cho bà ấy. Đọc xong, bà cũng đứng sững, rồi bật khóc, ôm chặt lấy tôi. Hóa ra...

Cô giúp việc lâu năm đột nhiên dắt bạn trai về ra mắt vợ chồng tôi, những chuyện diễn ra sau đó khiến tôi không tin vào mắt mình

Phụ nữ khi yêu rất sâu đậm mới nói cho bạn 5 bí mật пàყ

Vì sao phụ nữ không thể dừng lại sau khi ngoại tình lần đầu tiên: 3 người đàn bà tâm sự