Sáng thứ sáu đông khách, không khí ở quầy giao dịch ngân hàng nhộn nhịp hơn hẳn. Mọi người qua lại tấp nập, kẻ rút tiền, người gửi tiền. Giữa dòng người ấy, một bà cụ bước vào, dáng vẻ nhỏ nhắn nhưng đặc biệt khiến ai cũng phải chú ý. Bà cụ chừng hơn 70 tuổi, tóc đã bạc phơ, lưng còng rạp xuống đất. Bà mặc chiếc áo đã sờn cũ nhưng sạch sẽ, gọn gàng, tay xách chiếc làn nhựa đỏ bạc màu. Bà rụt rè tiến tới quầy giao dịch nơi tôi đang làm việc. Cụ mỉm cười, nhẹ nhàng nói: Cô xem giúp bà cái sổ tiết kiệm 20 triệu này tới ngày chưa? Mắt bà kém quá, chẳng nhìn rõ được gì. Nếu tới ngày, cho bà gửi thêm 10 triệu nữa được không cô? Nghe bà hỏi, tôi vui vẻ đáp: Dạ, được bà ạ. Để con kiểm tra giúp bà nhé. Bà cụ gật đầu, rồi từ trong chiếc làn nhựa, bà cẩn thận lấy ra một cuốn sổ tiết kiệm được bọc kỹ trong túi vải nâu và thêm một lớp túi nhựa bên ngoài….và rồi …

 

Chia của. Sáng thứ sáu đông khách, không khí ở quầy giao dịch ngân hàng nhộn nhịp hơn hẳn. Mọi người qua lại tấp nập, kẻ rút tiền, người gửi tiền. Giữa dòng người ấy, một bà cụ bước vào, dáng vẻ nhỏ nhắn nhưng đặc biệt khiến ai cũng phải chú ý. Bà cụ chừng hơn 70 tuổi, tóc đã bạc phơ, lưng còng rạp xuống đất. Bà mặc chiếc áo đã sờn cũ nhưng sạch sẽ, gọn gàng, tay xách chiếc làn nhựa đỏ bạc màu. Bà rụt rè tiến tới quầy giao dịch nơi tôi đang làm việc. Cụ mỉm cười, nhẹ nhàng nói: Cô xem giúp bà cái sổ tiết kiệm 20 triệu này tới ngày chưa? Mắt bà kém quá, chẳng nhìn rõ được gì. Nếu tới ngày, cho bà gửi thêm 10 triệu nữa được không cô? Nghe bà hỏi, tôi vui vẻ đáp: Dạ, được bà ạ. Để con kiểm tra giúp bà nhé. Bà cụ gật đầu, rồi từ trong chiếc làn nhựa, bà cẩn thận lấy ra một cuốn sổ tiết kiệm được bọc kỹ trong túi vải nâu và thêm một lớp túi nhựa bên ngoài….và rồi …


Sáng thứ sáu đông khách, không khí ở quầy giao dịch ngân hàng nhộn nhịp hơn hẳn. Mọi người qua lại tấp nập, kẻ rút tiền, người gửi tiền. Giữa dòng người ấy, một bà cụ bước vào, dáng vẻ nhỏ nhắn nhưng đặc biệt khiến ai cũng phải chú ý. Bà cụ chừng hơn 70 tuổi, tóc đã bạc phơ, lưng còng rạp xuống đất. Bà mặc chiếc áo đã sờn cũ nhưng sạch sẽ, gọn gàng, tay xách chiếc làn nhựa đỏ bạc màu.

Bà rụt rè tiến tới quầy giao dịch nơi tôi đang làm việc. Cụ mỉm cười, nhẹ nhàng nói:

  • Cô xem giúp bà cái sổ tiết kiệm 20 triệu này tới ngày chưa? Mắt bà kém quá, chẳng nhìn rõ được gì. Nếu tới ngày, cho bà gửi thêm 10 triệu nữa được không cô?

Nghe bà hỏi, tôi vui vẻ đáp:

  • Dạ, được bà ạ. Để con kiểm tra giúp bà nhé.
  • Bà cụ gật đầu, rồi từ trong chiếc làn nhựa, bà cẩn thận lấy ra một cuốn sổ tiết kiệm được bọc kỹ trong túi vải nâu và thêm một lớp túi nhựa bên ngoài. Tôi mở sổ ra kiểm tra, đúng là sổ đã tới hạn. Trong khi tôi làm phiếu gửi tiền mới, bà lại lục túi quần, lấy ra một cuộn tiền nhỏ được cuốn tròn chặt. Đưa cuộn tiền cho tôi, bà khẽ nói:

    • Đây là 10 triệu. Tiền thằng út cho đấy.

    Cuộn tiền nhỏ, nhưng các tờ tiền bên trong đều thẳng thớm và sạch sẽ. Tuy nhiên, do được cuộn lại lâu ngày, chúng hơi xoăn. Khi tôi cẩn thận xếp lại từng tờ để kiểm đếm, bà cụ ngồi bên, như chợt nhớ điều gì, liền kể:

    • Thằng út cho bà cả 100 triệu cơ. Nhưng mà mấy đứa lớn trong nhà khó khăn, nay đứa mượn 10 triệu, mai đứa mượn 5 triệu, thành ra giờ bà chỉ còn chừng này. Hôm qua thằng cả trả lại 10 triệu, bà phải mang ra đây gửi ngay kẻo chúng nó lại hỏi vay.

Nghe bà kể, tôi vừa xót xa, vừa thầm cảm phục. Một người mẹ lớn tuổi, cả đời tần tảo nuôi con, nay vẫn cố giữ chút tiền ít ỏi cho bản thân, không muốn làm phiền con cái. Tôi hỏi thêm:

  • Thế hôm nay có ai chở bà đi không? Bà giữ tiền làm gì mà không để mua gì ngon mà ăn cho khỏe?

Bà cười buồn, rồi nói như tâm sự:

  • Ừ, thằng út cũng bảo thế đấy. Nó cho tiền để mẹ ăn uống, bảo mẹ không phải lo gì cả. Nhưng cô biết không, bà không dám tiêu. Bà đem gửi, để sau này lỡ có làm sao thì con cháu không phải góp tiền làm đám ma cho bà.
  • Tôi hơi sững người, không ngờ một người già như bà lại suy nghĩ sâu xa đến vậy. Bà tiếp tục kể, giọng thoáng chút lo âu:
  • Có hôm mệt, bà không ra ngân hàng được, lại phải bỏ tiền vào lọ đem chôn ngoài vườn. Nhưng chôn xong lại sợ, lỡ bà chết đi không ai biết mà đào lên, thế thì mất hết.
Tôi nghe xong vừa thương, vừa thấy buồn cười vì sự cẩn thận của bà. Tôi nhẹ nhàng trấn an:
  • Dạ, bà cứ mang ra ngân hàng gửi cho yên tâm. Để tiền ở đây vừa an toàn, lại có sổ sách rõ ràng.

Bà cụ ngập ngừng, rồi hỏi:

  • Thế nếu bà chết, con cái bà có lấy được không?

Tôi gật đầu, giải thích thêm:

  • Dạ được bà. Nếu con cái bà cầm sổ tiết kiệm ra, chúng con sẽ hướng dẫn thủ tục rút tiền.

Nhưng bà lập tức xua tay:

  • Không. Không. Bây giờ chưa đâu. Bà phải giấu chúng nó. Để sau này lúc bà làm đám ma, không đứa nào phải góp. Chứ giờ mà chúng nó biết, lại xâu xé nhau. Nhà bà nghèo, của cải không có để chia, bà sợ đến cả tiền góp đám ma cũng làm các con tranh cãi.

Nói đến đây, bà cụ như lảng tránh ánh mắt của tôi, ánh mắt bà buồn rười rượi, thở dài thườn thượt. Tôi cũng chẳng biết nói gì hơn, chỉ lặng lẽ hoàn thành nốt các thủ tục gửi tiền cho bà.

Bà ký tên lên giấy tờ, cẩn thận nhận lại cuốn sổ tiết kiệm được tôi bọc kỹ càng như lúc đầu. Trước khi rời đi, bà cảm ơn tôi rối rít, rồi lại khẽ nói:

  • Cô giúp bà giữ bí mật nhé. Đừng kể ai nghe, nhất là mấy đứa con bà.

Tôi mỉm cười, gật đầu, nhìn theo dáng bà bước ra khỏi cửa ngân hàng. Một người mẹ già nua, lưng còng, với tình yêu thương con cái vô bờ bến. Tôi cứ tự hỏi, liệu những người con của bà có biết, đằng sau sự tằn tiện của mẹ là cả một tấm lòng hy sinh thầm lặng?

Câu chuyện ấy, mãi mãi khiến tôi khắc ghi. Không chỉ là câu chuyện về tiền bạc, mà còn là bài học về tình yêu thương và sự hy sinh. Người mẹ ấy, dù già yếu, vẫn cố gắng làm tất cả để con cái không phải khổ thêm vì mình. Và cũng là để giữ trọn vẹn sự bình yên cho gia đình nhỏ bé của bà.

thông báo

Bài đăng phổ biến

Ông bà chăm cháu mà nói ra 7 câu này thì sớm tan cửa nát nhà, nhất là điều đầu tiên

Chu Ngọc Quang Vinh chính thức lên tiếng: Sau khi đăng nội dung thể hiện vô ơn với đất nước

Đúng ngày 49 của vợ, tôi lau dọn bàn thờ thì t/á/i mặt thấy bát hương bốc cháy ngùn ngụt. Nghi có điềm, tôi nhìn kĩ thì ở dưới là một tờ giấy nhỏ, đọc từng dòng mà tôi run rẩy biết sự thật về người vợ quá cố

Vợ làm nghề bán xôi đêm, ngày nào tôi cũng phụ vợ dọn hàng rồi bỏ về ngủ trước vì sáng hôm sau phải đi làm sớm. Kì lạ thay dù rất đông khách xếp hàng nhưng lúc kiểm tiền lại chẳng lãi lời được bao nhiêu mà vợ còn than đ-au khắp người. Đêm hôm đó, tôi bí mật về thay quần áo rồi giả làm khách mua xôi. Lúc gần đến lượt, tôi s::ững người khi thấy vợ đang ‘n:ắn x:ôi’ cho 1 người đàn ông…

Từ ngày vợ b::ầ:u 7 tháng, tôi lấy lý do ‘kiêng cho con’ rồi qua lại với cô đồng nghiệp b::ố:c l::ử:a ở công ty. Cũng từ ngày đó, tôi thấy vợ ‘xuống cấp rõ rệt’ nên đến tận khi còn tròn 1 t::uổi, chúng tôi vẫn ‘ăn chay’ không 1 lần t:ương t:ác. Dạo gần đây, bồ thì ngày càng xuống sắc còn vợ cứ phơi phới trẻ trung như g::á:i 18. Tôi lấy làm tò mò bèn chịu khó để ý thì thấy trước khi ăn cơm, bữa nào vợ cũng uống thứ gì đó rất đều đặn nên hỏi han quan tâm thì em cười bảo ‘th;;ần d;;;ược hồi xuân’ rồi tủm tỉm cười duyên nhìn đến là xao xuyến. Hôm sau, tôi l/én chụp ảnh lại lọ th/uố/c rồi mua ngay cho b/ồ dùng để ‘cứu vãn nhan sắc nữ thần’. Đang hí hửng chờ đợi kết quả thì đúng 3 hôm sau cô b/ồ khóc lóc như g/à/o lên trong điện thoại đòi tôi chịu trách nhiệm vì tác dụng k/inh h/oàng của thứ ‘thần dược đó’. Đưa b/ồ đến bệnh viện cấp cứu, bác sĩ nhìn rồi lắc đầu phán 1 câu đầy chua chát …

Sau vài tháng trò chuyện, chị tôi đã đồng ý tiến xa hơn trong mối quan hệ, để cho cả hai có cơ hội hiểu hơn về đối phương. Ba buổi hẹn hò đầu tiên diễn ra trong sự ngọt ngào và hoàn hảo. Thế nhưng, đêm của buổi hẹn hò thứ tư, một biến cố bất ngờ đã xảy ra, khiến cả câu chuyện tình yêu này trở thành câu chuyện ly kỳ, sợ hãi. Sau khi kết thúc buổi hẹn tại 1 rạp chiếu phim, anh ta đưa chị tôi về tận nhà. Trước khi rời đi, anh ta còn dặn dò chị tôi đóng cửa cẩn thận khi biết chị chỉ ở nhà 1 mình vào buổi tối hôm đó. Sau đó khoảng hơn 1 tiếng, anh ta gọi điện lại cho chị tôi và nói rằng mình đã làm mất chìa khóa nhà, không biết rằng chị tôi có thể cho anh ta xin ngủ nhờ tại căn hộ của nhà tôi một đêm không? Chị đã đồng ý, nhưng chỉ cho phép anh ta nằm ngoài phòng khách, còn chị ở trong phòng ngủ và khóa trái. Tình cờ là đúng đêm hôm đó nhà tôi lại không có bất kỳ ai cả và camera trong nhà thì đang lỗi, bên kĩ thuật chưa kịp đến sửa chữa. Đến giờ nghĩ lại, chị tôi vẫn vã mồ hôi hột vì không hiểu sao mình có thể liều lĩnh đến như vậy. Đêm đen bao phủ, cả căn nhà chìm trong tĩnh lặng, nhưng cứ một lúc chị tôi lại nghe thấy những tiếng động kỳ lạ, có vài lần anh ta gõ cửa phòng chị với lý do hỏi mượn cái này cái kia, hoặc có cái gì đó ở nhà anh ta không biết sử dụng, muốn nhờ chị hướng dẫn. Chị tôi, dù không hiểu rõ nguyên nhân, nhưng linh cảm mách bảo rằng đó không phải là những tiếng động thường nhật của một ngôi nhà và có lẽ ngoài kia không an toàn với mình. Chị cố gắng lắng nghe, cố gắng phân biệt, nhưng rồi chị quyết định không mở cửa. Cả đêm chị tôi cứ thấp thỏm, đến khoảng 3h sáng.......................ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN 👇 👇

NҺỏ vàι gιọt dầu gιó lȇп tỏι: Lợι ícҺ tuүệt vờι, gιảι quүết пgaү vấп ƌḕ пҺà пào cũпg gặp

Nhà nghèo, mặc vợ con đ::ói kh::át, chồng bán cả vàng cưới, vay mượn thêm, gom 100 triệu để xây mộ tổ tiên to nhất làng: “Không thể để nhà khác k:h::inh nhà anh được”. Mặc vợ khuyên can hết lời, Cứ thư thả 1-2 năm nữa cho kinh tế ổn định. Chồng không nghe đúng gần TẾT ngày khánh thành mộ thì nhận tin s::ét đ:::ánh…

Năm nay, bố mẹ chồng của chị gái còn gửi quà chúc Tết biếu bố mẹ tôi. Mẹ định để ngoài Tết mới bóc nhưng chị gái hối mở ra xem nên bà làm theo. Nhìn hộp quà sang xịn, cả nhà tôi háo hức lắm. Anh rể còn xung phong quay lại gửi cho bố mẹ đẻ để ông bà mừng. Nào ngờ mở món quà thông gia biếu ra, bố mẹ g;;iật m;ình sửng sốt,vội đưa cho chị gái tôi trả lại ngay, bên trong có cả tờ giấy ghi…

Cô giúp việc lâu năm đột nhiên dắt bạn trai về ra mắt vợ chồng tôi, những chuyện diễn ra sau đó khiến tôi không tin vào mắt mình